Giờ phút này hắn đã không phải là đi, mà là chạy!
Chạy mãi chạy mãi, linh hồn Diệp Huyên đã bắt đầu kết sương, giờ phút này, hắn cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ!
Về phần linh hồn, giờ phút này hắn đã sắp không cảm nhận được tồn tại của chính mình nữa rồi!
Nhưng mà, Diệp Huyên vẫn đang chạy.
Đối với hắn, hắn đã không còn đường lui, cũng không muốn lui bước.
Chỉ thoáng chốc, tốc độ của Diệp Huyên dần chậm lại.
Không phải hắn muốn chậm, mà là bây giờ hắn đã thật sự không chạy nổi nữa rồi!
Càng ngày càng chậm!
Cũng không lâu lắm, mỗi một bước đi của Diệp Huyên đều nặng tựa nghìn cân.
Quan trọng nhất chính là, linh hồn của hắn đã dần dần trở nên mờ ảo!
Giống như sắp biến mất!
Không xa sau lưng Diệp Huyên, Đạo Nhất cứ nhìn như vậy, thật ra, trong lòng nàng ta cũng hơi thấp thỏm không yên!
Mặc dù nàng ta nói không ép buộc Diệp Huyên, nhưng nàng ta thật sự sợ Diệp Huyên sẽ từ bỏ!
Muốn kiên trì, thật sự quá khó khăn!
Mà muốn vứt bỏ thì lại rất dễ dàng!
Tâm pháp nàng ta dạy Diệp Huyên có hai tác dụng, một là hấp thu, hấp thu năng lượng nguyên tố của vùng thế giới này, dùng nó để tăng cường linh hồn của hắn; tác dụng thứ hai chính là bảo vệ linh hồn của hắn, mặc dù hắn sẽ rất đau đớn, nhưng tâm pháp kia sẽ giúp linh hồn của hắn không tiêu tán dù có thế nào đi chăng nữa.
Diệp Huyên kiên trì càng lâu thì càng lấy được nhiều lợi ích!
Mà một khi Diệp Huyên từ bỏ, như vậy, tâm cảnh của Diệp Huyên sẽ lập tức sụp đổ!
Bởi vì một khi con người có lần thứ nhất từ bỏ, vậy sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…
Nếu như Diệp Huyên thật sự từ bỏ, như vậy, sự tồn tại của Đạo Nhất nàng ta cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa rồi!
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên giống như ốc sên bò về nơi xa, khẽ nói: “Chủ nhân… ta tin tưởng ngươi…”