Diệp Huyên đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn cười nói: “Là đang mơ sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải!”
Nói rồi, hai tay hắn kéo lấy tay Thác Bạt Ngạn.
Thác Bạt Ngạn khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sao chàng lại quay lại rồi!”
Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Thác Bạt Ngạn: “Xin lỗi, để nàng phải đợi lâu rồi!”
Đầu Thác Bạt Ngạn khẽ tựa vào vai Diệp Huyên: “Ta nghĩ rằng chàng vĩnh viễn cũng không quay lại!”
Diệp Huyên ôm chặt lấy Thác Bạt Ngạn: “Là lỗi của ta!”
Hai tay Thác Bạt Ngạn ôm eo Diệp Huyên, run giọng nói: “Lúc chàng đi, không từ không biệt, lúc đến, cũng không nói năng gì… Chàng thật nhẫn tâm!”
Diệp Huyên ôm chặt lấy Thác Bạc Ngạn, một lúc lâu cũng không nói gì!
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên kéo Thác Bạt Ngạn đi đến cửa đại điện, hai người ngồi ở cửa đại điện, Thác Bạt Ngạn tựa vào vai Diệp Huyên, Diệp Huyên thì kể cho Thác Bạt Ngạn những chuyện mình đã trải qua.
Rất tĩnh lặng!
Rất ấm áp!
Mà Đạo Nhất không biết đã ở nơi nào!
Một lúc lâu sau, như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên bỗng kéo Thác Bạt Ngạn lên, nói: “Chúng ta đi học viện Thương Lan!”
Nói xong, hắn lập tức kéo theo Thác Bạt Ngạn biến mất.
Với thực lực hiện tại của hắn, muốn đến học viện Thương Lan, quả thực quá đơn giản!
Chỉ chớp mắt, Diệp Huyên đã đến được học viện Thương Lan, lúc này, học viện Thương Lan người đông đúc, rất náo nhiệt!
Diệp Huyên có chút nghi hoặc.
Thác Bạt Ngạn kéo tay Diệp Huyên, cười nói: “Hôm nay là ngày tuyển chọn của học viện Thương Lan!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ngày tuyển chọn của học viện Thương Lan?”
Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên hỏi: “Hiện tại ai là viện trưởng?”
Thác Bạt Ngạn đang định nói thì lúc này, một người đàn ông bên cạnh hắn bỗng nói: “Ngay cả viện trưởng là ai mà ngươi cũng không biết?”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, người đàn ông cười nói: “Huynh đài, ngươi là từ trên trời rơi xuống sao? Vậy mà không biết viện trưởng học viện Thương Lan là ai!”