Diệp Huyên nói: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
Đạo Nhất cười nói: “Rất đơn giản, giúp ta làm một vài chuyện!”
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì?”
Đạo Nhất cười nói: “Ba chuyện! Thứ nhất, giúp ta mở một đồ vật chủ nhân từng để lại.”
Diệp Huyên không nói gì.
Đạo Nhất chỉ chỉ quầng sáng bên cạnh: “Thời gian không còn nhiều đâu!”
Đám người Hư Vô Tâm sắp đến vũ trụ Ngũ Duy rồi!
Diệp Huyên hỏi: “Đồ gì vậy?”
Đạo Nhất cười, nàng nhìn quầng sáng kia: “Dừng lại!”
Vừa dứt lời, trong quầng sáng Hư Vô Tâm ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó dừng lại tại chỗ.
Đạo Nhất xoay người đi đến trước cây đại thụ kia, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trên cây đại thụ, trên đó có mười một cái hộp.
Đạo Nhất chỉ vào một trong những cái hộp kia: “Cái hộp kia là chủ nhân để lại cho ta, ngươi gọi nó xuống, sau đó mở ra!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chuyện này đối với ngươi mà nói không phải là một chuyện rất đơn giản sao?”
Đạo Nhất cười nói: “Không đơn giản chút nào, bởi vì cây này có kết giới mạnh mẽ do chủ nhân để lại, bản thể của ta ở đây có thể lấy được, nhưng mà hiện tại không được.”
Diệp Huyện cảm nhận một chút cái cây kia, quả nhiên, cây này có một lực lượng thần bí bao phủ!
Diệp Huyên trầm lặng một lát, sau đó nhìn cái hộp kia: “Xuống đây!”
Cây đại thụ khẽ run lên, ngay sau đó, cái hộp kia từ từ hạ xuống, cuối cùng rơi xuống trước mặt Đạo Nhất.
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Mở ra!”
Diệp Huyên nhìn hộp: “Mở ra!”
Hộp đột nhiên mở ra, một bức thư đột nhiên bay đến trước mặt Đạo Nhất.
Đạo Nhất nhận lấy thư, nàng ta mở thư ra đọc, không biết đọc thấy gì, hai tay nàng ta đột nhiên run lên, nàng ta quay lưng lại với Diệp Huyên, một lát sau, cả người nàng ta cũng run rẩy.
Diệp Huyên không phát hiện, giờ phút này trong mắt Đạo Nhất, nước mắt không ngừng rơi...