Nghe vậy, cường giả Hư Vô tộc rối rít rời đi.
Phải biết nơi này không chỉ có Kiếm Linh mà còn Tiểu Mộ.
Một khi cô bé kia ra tay, đó mới là ác mộng của Hư Vô tộc.
Chỉ thoáng cái, cường giả Hư Vô tộc đã trở về Hư Vô giới.
Kiếm Linh không đuổi theo mà đi đến trước mặt Diệp Huyên.
"Tất cả phải dựa vào chính mình”.
Sau đó nàng ta nói với Cùng Kỳ: “Đi thôi”.
Cùng Kỳ chần chừ một chút rồi gật đầu.
Kiếm Linh và Cùng Kỳ rời đi.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vừa nãy cô có thể cứu được Bất Tử Đế tộc, đúng không?"
Kiếm Linh dừng bước: “Bảo vệ họ là bổn phận của ngươi, không phải của ta. Nhớ kỹ, không ai có thể giúp ngươi vĩnh viễn, đặc biệt là giờ phút này, bất kỳ ai ngoài Tam Kiếm ra tay hỗ trợ ngươi đều sẽ chết. Nhớ cho kỹ!"
Nói xong, nàng ta và Cùng Kỳ biến mất ở cuối vũ trụ.
Diệp Huyên im lặng.
Trong lòng vũ trụ, Cùng Kỳ hỏi: “Thật sự không giúp sao?"
Kiếm Linh đưa mắt nhìn nơi xa: “Giúp được nhất thời, nhưng giúp được một đời sao?"
Cùng Kỳ do dự một chút: “Hắn hiện nay không đối phó được những kẻ đó”.
Kiếm Linh nhìn nó: “Hắn phải trưởng thành”.
Cùng Kỳ lắc đầu: “Cái giá quá đắt”.
Kiếm Linh: “Đó là cái giá để trưởng thành, bằng không sẽ có càng nhiều người bỏ mạng hơn nữa”.
Cùng Kỳ thấp giọng thở dài, không nói gì nữa.
...
Bất Tử giới.
Vào giờ phút này, nó chỉ còn là một vùng đen nhánh.
Bất Tử giới đã không còn tồn tại nữa.
Diệp Huyên lẻ loi đứng một mình, trông cô đơn lạc lõng vô cùng.
Chết rồi.
Ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn.
Đông Lý Tịnh chết rồi.
Vô số cường giả Bất Tử Đế tộc chết cả rồi.
Đông Lý Tịnh, Đông Lý Chiến, Đông Lý Tả...
Một hồi sau, hắn nhìn xuống tay mình. Hắn cứ tưởng chỉ cần mình chạy về là có thể cứu được Bất Tử Đế tộc.
Nhưng hắn sai rồi.
Sai hoàn toàn!