Hư Vô Tâm chậm rãi đi đến chỗ Diệp Huyên, ả ta buông tay phải ra, tấm khiên đen tuyền kia lại xuất hiện trong tay ả!
Lúc này, Diệp Huyên vọt về trước rồi lại tung kiếm!
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang lóe lên cả vạn trượng, chém thẳng vào Hư Vô Tâm!
Hư Vô Tâm nửa quỳ chân phải xuống, tay cầm tấm khiên đưa lên đỡ trên đỉnh đầu!
Ầm!
Lần này, tấm khiên đen kia đã chặn lại được chiêu kiếm của Diệp Huyên, mà gần như cũng lúc ấy, Hư Vô Tâm đã bật dậy đá quét một cú vào đầu Diệp Huyên!
Diệp Huyên không thèm né tránh cú đá ấy, mà lại xoay tay đâm kiếm về phía Hư Vô Tâm!
Xoẹt!
Ầm!
Cả người Diệp Huyên bị cú đá kia húc bay ra ngoài mấy nghìn trượng, mà Hư Vô Tâm cũng phải thối lùi hơn nghìn trượng, trước ngực ả ta đã có một đường kiếm cắt!
Bên ngoài nghìn trượng, toàn bộ tay trái của Diệp Huyên cũng đã bị hủy!
Vừa nãy hắn đã dùng tay trái của mình để đỡ lấy cú đá của Hư Vô Tâm, nên bây giờ nó đã hoàn toàn bị phế!
Hư Vô Tâm ở đằng xa nhìn bụng mình, nơi đó có một vết kiếm sâu hoắm!
Trong cơ thể ả ta cũng đang có một tia kiếm khí không ngừng tàn phá, nhưng đã bị ả ta trấn áp lại!
Hư Vô Tâm lạnh lùng nhìn Diệp Huyên ở phía xa, lúc này Diệp Huyên lại đột nhiên biến mất.
Không thấy người đâu, chỉ thấy kiếm quang!
Giày Xuyên Thời Không!
Thấy kiếm của Diệp Huyên chém đến, Hư Vô Tâm co rụt tròng mắt lại, ả ta liền giơ tấm khiên đen ra chắn trước mặt mình.
Ầm!
Một luồng kiếm quang đỏ chói nổ ra, tấm khiên đen kia lập tức rạn nứt, còn Hư Vô Tâm thì bị húc bay ngược ra ngoài!
Bây giờ cho dù là Hư Vô Tâm cũng không còn đỡ nỗi một chiêu kiếm của Diệp Huyên nữa!
Diệp Huyên lại xông ra ngoài!
Rõ ràng hắn muốn giết chết Hư Vô Tâm này!
Trong mắt Hư Vô Tâm ánh lên tia dữ tợn: "Để ta xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu!"
Vừa nói xong, ả ta đột nhiên biến mất tại chỗ!
Xoẹt!