Cô gái váy trắng nhìn nàng ta: “Chưa ra tay, làm sao biết”.
Chưa ra tay.
Sắc mặt Võ Kha cứng đờ.
Cô gái váy trắng quay sang quan sát Diệp Huyên một hồi rồi khẽ gật đầu: “Không còn yếu như trước nữa”.
Sau đó cảm thấy như những lời này sẽ khiến hắn tổn thương, nàng ấy lại nói: “Ý ta là huynh cũng rất mạnh”.
Diệp Huyên: “...”
Võ Kha bỗng hỏi: “Tiền bối có thể chỉ điểm ta một chút không?"
Nàng ta biết nếu có thể được người này chỉ bảo, cho dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ được lợi cả đời.
Bởi vì đối phương chính là vô địch.
Nhưng cô gái váy trắng lại lắc đầu: “Không được”.
Võ Kha có chút lúng túng.
Nàng ta phát hiện ra vị tiền bối này không phải kiểu người dễ trò chuyện.
Cô gái váy trắng: “Không đi cùng đường, không thể chỉ điểm”.
Võ Kha khó hiểu: “Không đi cùng đường? Không phải đều là người tu hành sao?"
Cô gái váy trắng nhìn nàng ta: “Cô là người tu hành, ta thì không”.
Võ Kha vẫn chưa hiểu: “Vậy tiền bối là gì?"
Cô gái váy trắng: “Sao cô hỏi nhiều thế?"
Võ Kha: “...”
Thấy nàng ta lúng túng, Diệp Huyên vội hỏi: “Thanh Nhi đã đến cấp bậc nào rồi?"
Cô gái váy trắng: “Không biết”.
Diệp Huyên còn tò mò muốn hỏi nữa thì lại nghe nàng ấy nói: “Đã không còn cảnh giới nào đánh giá được ta nữa”.
Sắc mặt Võ Kha thoắt cái trở nên kỳ lạ.
Diệp Huyên: “Muội đã vượt qua mọi cảnh giới rồi sao?"
Cô gái váy trắng lắc đầu: “Không phải vượt qua... Nói ra thì dài dòng phức tạp lắm, tóm lại huynh chỉ cần biết ta đây vô địch, thế thôi!"
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ, Võ Kha càng trợn mắt há mồm.
Vô địch!
Võ Kha do dự một hồi rồi nói: “Tiền bối, ta từng nghe tổ tiên Võ tộc nói thế gian không ai là vô địch. Trong vũ trụ hư vô này không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn”.