Mục Tiểu Đao cười: “Không đâu”.
Diệp Huyên còn muốn nói gì nữa thì đã nghe ả ta cười: “Tiện nhân, ta chỉ thông báo một tiếng, không cần ngươi phải đồng ý”.
Hắn lắc đầu: “Ta không có ý gì khác, chẳng qua trước kia ngươi từng giúp ta, bây giờ ngươi lại trở về…”
Mục Tiểu Đao cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta vẫn phải đi”.
Cô gái váy trắng bỗng nói: “Ta sẽ về cùng ngươi”.
Diệp Huyên: “…”
Mục Tiểu Đao lập tức lắc đầu: “Ta biết đại lão muốn giết pháp tắc Vũ Trụ, nhưng cho dù ta có trở về cũng không gặp được. Bọn họ chưa từng dùng chân thân xuất hiện trước mặt chúng ta”.
Cô gái khẽ gật: “Ta biết rồi”.
Mục Tiểu Đao thoáng nhìn Diệp Huyên rồi lại nhìn Ma Y và Kiếm Thất, thấy họ không tiếp tục đánh nhau nữa thì nói.
“Đi thôi”.
Ả ta xoay người rời đi.
Ma Y vội nối gót, Kiếm Thất do dự một hồi rồi cũng theo bước.
Ở nơi xa, Ma Y nói: “Nàng ta giết pháp tắc Sinh Mệnh chỉ bằng một kiếm duy nhất! Một kiếm! Pháp tắc Sinh Mệnh không có cơ hội chống trả! Kinh khủng thật sự!”
Mục Tiểu Đao thì thầm: “Sau lưng tiện nhân kia còn hai nhân vật khác cũng lợi hại ngang đại lão”.
Ma Y thấp giọng hỏi: “Hai ư?”
Mục Tiểu Đao gật đầu.
Ma Y bất đắc dĩ thở dài: “Một cô gái váy trắng đã khủng bố thế này, thêm hai người nữa thì còn chơi kiểu gì đây?”
Mục Tiểu Đao nhìn Kiếm Thất: “Kiếm Thất, ngươi cũng là kiếm tu, nhìn thầy đại lão rồi có thấy tự ti không?”
Tự ti ư?
Kiếm Thất quả thật có chút tự ti.
Kiếm của cô gái kia… mạnh đến nỗi khiến lòng người tuyệt vọng, không sinh ra được chút suy nghĩ đuổi theo nào.
Pháp tắc Vũ Trụ – sự tồn tại như Thần linh trong lòng họ - lại không đỡ nổi dù chỉ một kiếm của cô gái…
Quá mức đáng sợ!
Ma Y bỗng hỏi Mục Tiểu Đao: “Tiểu Đao, ngươi thật sự muốn trở về sao?”
Mục Tiểu Đao: “Ngươi cho rằng ta đang nói đùa?”