Nghĩ đến đây, Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Ngươi muốn trò chuyện với ta à?”
Cô bé gật đầu.
Thấy thế, Diệp Huyên chớp mắt, sau đó vội gật đầu: “Nói đi! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi! Đánh đánh giết giết thật chẳng ra làm sao cả! Vũ trụ này nên hoà bình một chút!”
Nói xong, hắn đi về phía cô bé, Võ Kha đột nhiên kéo hắn, Diệp Huyên cười nói: “Nếu nàng thật sự muốn ra tay thì chúng ta cũng không ngăn cản được, đúng không?”
Võ Kha hơi do dự, sau đó gật đầu.
Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, không thể không nói, hắn vẫn hơi sợ.
Cô bé này thật sự hơi đáng sợ!
Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Nói cái gì?”
Cô bé đột nhiên đưa một người gỗ trong tay đến trước mặt Diệp Huyên, người gỗ và cô bé giống hệt nhau, trông hơi cũ kỹ!
Diệp Huyên nhận lấy người gỗ quan sát một lúc, sau đó nhìn về phía cô bé: “Ngươi muốn ta khắc một cái nữa cho ngươi sao?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Khắc một người gỗ cho ngươi, ân oán giữa chúng ta xoá bỏ, được chứ?”
Cô bé nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Ta khắc cho ngươi trước!”
Nói xong, hắn lấy một người gỗ ra bắt đầu điêu khắc.
…
Thần Đình Vũ Trụ.
Lúc này, trước Thần Đình vẫn còn đang đại chiến!
Chiến lực của Đồ và cô gái của Dương tộc thật sự quá mạnh!
Sau khi khởi động huyết mạch, cô gái Dương tộc gần như áp đảo Thần Quan!
Còn trận chiến của Đồ và Ngôn Tiểu Tiểu thì có hơi kỳ lạ, lúc này Đồ vẫn còn ở trong không gian Vạn Tượng kia, nàng ấy không thể ra ngoài, nhưng Ngôn Tiểu Tiểu cũng không thể làm gì nàng ấy!
Đương nhiên Đồ có ra ngoài hay không chỉ là vấn đề thời gian thôi!