Trong vũ trụ, cô bé vô danh nhìn người gỗ trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Một hồi lâu sau, nàng hướng ánh mắt về nơi xa: “Chỉ cần giết hắn, các nàng sẽ nói cho ta biết ngươi đã đi đâu”.
Nàng vung tay lên, khiến không chỉ không gian trước mặt mà không gian ở mấy vạn tinh vực khác đều nứt toạc.
Cô bé bước vào, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
…
Nơi nào đó trong vũ trụ tại tinh vực Thần Đình, một mảnh không gian bỗng nứt vỡ, để một người thanh niên bước ra.
Diệp Huyên.
Hắn thu Vũ Trụ Nghi vào, cảm thấy món đồ này thật sự là biến thái.
Truyền tống từ Ma Vực đến đây mà chỉ mất chưa đến nửa canh giờ, còn nhanh hơn cả Truyền Tống Trận của Thần Đình Vũ Trụ.
Như nghĩ đến điều gì, hắn khẽ nói: “Xem ra có dịp phải về Thanh Thành một chuyến”.
Có thứ này trong tay rồi, đi về Thanh Thành chỉ là chuyện trong một khắc mà thôi.
Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, bỗng thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt: “Ngươi là ai?”
Hắn hỏi: “Muốn đến Thần Đình Vũ Trụ đi hướng nào?”
Đối phương cau mày: “Ngươi tìm Thần Đình Vũ Trụ?”
Diệp Huyên gật đầu, rồi như nghĩ đến điều gì mà hỏi: “Ngươi là người Thần Đình Vũ Trụ?”
“Phải”.
Người đàn ông đáp, cau mày: “Ngươi là tên Diệp Huyên trên bảng truy nã!”
Ông ta lập tức muốn ra tay, nhưng Diệp Huyên đã biến mất.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, đầu của đối phương đã bay ra ngoài.
Một cường giả Thiên Vị Cảnh đỉnh cao vậy mà lại không đỡ được dù chỉ một kiếm.
“Quá yếu”.
Diệp Huyên thu kiếm, lắc đầu nói rồi tiêu sái đi về phương xa.
Chưa được bao lâu, một lão già xuất hiện trước mặt hắn, nhưng chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã biến mắt.
Lại một tiếng xoẹt, lão ta bị kiếm đâm xuyên giữa trán.
“Đây là Thần Đình Vũ Trụ sao?”