Tiểu Kha đưa người gỗ đã khắc xong trong tay cho Diệp Huyên: “Tặng ngươi!”
Diệp Huyên nhìn người gỗ, người gỗ chính là dáng vẻ của hắn.
Hắn không từ chối, nhận lấy người gỗ, sau đó nói: “Bảo trọng!”
Tiểu Kha cười nói: “Bảo trọng!”
Nói xong, nàng ta định rời đi, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Còn gặp mặt nữa chứ?”
Tiểu Kha cười nói: “Có! Hơn nữa sẽ nhanh thôi!”
Nói xong, nàng ta đã biến mất không thấy đâu.
Sau khi nàng ta biến mất, sức mạnh xung quanh tựa như cũng biến mất!
Diệp Huyên biết, đó là phong ấn mà Tiểu Kha bố trí trước đó, bởi vì vừa nãy hắn cản bản không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài!
Ở tại chỗ, Diệp Huyên im lặng một lúc lâu, đang định rời đi thì lúc này, bầu trời đột nhiên bị nứt ra, tiếp đó, một luồng kiếm khí bỗng xuất hiện trước mặt hắn!
Nhìn thấy kiếm khi này, Diệp Huyên chợt ngây người, đây là kiếm khí của người đàn ông áo xanh.
Rõ ràng, sau khi Tiểu Kha thu hồi phong ấn, kiếm khi đã cảm nhận được tồn tại của hắn!
Diệp Huyên nhìn kiếm khí trước mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Mặc dù tu vi bản thân bị phong ấn, nhưng thân xác thì không!
Cũng có nghĩa là hắn vẫn là kiếm thể!
Nếu đã là kiếm thể, chắc chắn có thể hấp thụ được kiếm khí!
Nếu hấp thụ kiếm khí này, bản thân có trực tiếp phá bỏ phong ấn được không?
Đây là kiếm khí của người đàn ông áo xanh đấy!
Nghĩ đến đâu, Diệp Huyên lập tức phấn khích, hắn cũng không lo nhiều như vậy, lập tức nắm lấy kiếm khí kia bỏ vào trong ngực mình.
Ầm!
Diệp Huyên trợn tròn hai mắt, thân xác hắn lập tức bắt đầu nứt vỡ từng tấc một, không chỉ vậy, sức sống trong cơ thể cũng biến mất nhanh chóng…
Diệp Huyên lập tức ngã xuống, trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ: “Xong rồi, ta tự giết mình chết rồi!”