Diệp Huyên vừa rơi xuống đất, thì vị trí hắn rơi xuống đã biến thành một cái hố lớn!
Mà xung quanh, từng luồng sức mạnh kinh khủng liên tục đánh mạnh về phía hắn!
Trên mặt đất, Diệp Huyên tránh né liên hồi, thoát khỏi những đòn tấn công đó!
Ngay lúc này, Minh Thương kia đột nhiên biến mất, ở phía xa, con ngươi Diệp Huyên chợt co lại, hắn đánh mạnh một quyền, một quyền này trực tiếp đánh vào một nắm đấm khác.
Ầm!
Không gian trước mặt đột nhiên biến thành một vùng tối đen, cả người hắn thoáng chốc bay đi, vừa bay đã bay ra cả nghìn trượng!
Sau khi hắn rơi xuống đất, thân thể Diệp Huyên lập tức rạn nứt, máu tươi đầm đìa!
Những ma nhân xung quanh muốn ra tay, Minh Thương đột nhiên ngăn bọn họ, hắn ta nhìn Diệp Huyên đang quỳ rạp dưới đất ở phía xa, châm chọc: “Chỉ vậy thôi?”
Diệp Huyên ở phía xa chống hai tay dưới đất, trong miệng máu tươi chảy không ngừng!
Sức mạnh!
Diệp Huyên nhìn chằm chằm mặt đất.
Tu vi bị phong ấn!
Hắn rất muốn dùng kiếm, chỉ cần dùng kiếm thì hắn có thể giết sạch mọi người ở đây!
Nhưng, tu vi hắn bị phong ấn!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên nhíu chặt mày.
Tu vi bị phong ấn thì không thể dùng kiếm sao?
Bản thân hắn là Phàm Kiếm mà!
Phàm là gì?
Phàm là thật!
Không có kiếm, bản thân không phải là kiếm tu rồi sao?
Kiếm tu kiếm tu, không phải có kiếm mới là kiếm tu!
Kiếm tu tu kiếm, hay là tâm?
Đương nhiên là tu tâm!
Tâm có!
Thì kiếm có!
Nghĩ như vậy…
Ầm!
Đột nhiên, một luồng kiếm ý kinh người bỗng trào dâng từ trong người Diệp Huyên, sau khi kiếm ý xuất hiện, cả người Diệp Huyên cũng run rẩy, tu vi của hắn cũng mau chóng khôi phục.
Mà trong tay hắn, một thanh kiếm đang lặng lẽ ngưng tụ thành!
Kiếm tâm!