Từng quyền đánh vào thịt.
Không lâu sau, hơn một vạn kỵ binh đó đều ngã xuống!
Mặc dù hiện tại Diệp Huyên đang bị phong ấn tu vi, chỉ có thân thể Quy Nhất Cảnh, nhưng đó cũng không phải thứ mà người bình thường chịu đựng được.
Nhìn thấy Diệp Huyên dễ dàng đã diệt gọn những kỵ binh kia, Lâm Viêm lập tức ngây người!
Diệp Huyên nhìn từng thi thể ma nhân kia ở dưới đất, sau đó ngó sang Lâm Viêm và cô bé ở phía xa: “Chúng ta đi thôi!”
Nhanh chóng, ba người lại tiếp tục lên đường!
Lần này đã yên tĩnh hơn rất nhiều!
Lâm Viêm cũng không dám nói gì!
Cô bé liếc nhìn Diệp Huyên, mấy lần muốn mở lời nhưng lại nhịn xuống!
Bên trên yêu thú, Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm tư.
Lúc này nội tâm hắn vô cùng kinh ngạc, vì hắn phát hiện ra một vấn đề, chính là vừa nãy hắn lại cảm nhận được kiếm ý của bản thân!
Kiếm ý thiện ác!
Nhưng nhanh chóng đã biến mất rồi!
Nhưng lại bị kiếm khí mà người đàn ông mặc thanh sam để lại trong cơ thể trấn áp rồi!
Thế nào là thiện?
Hắn ra tay cứu người, đây là thiện.
Thế nào là ác?
Hắn thấy chết không cứu, đây là ác!
Nhưng, dù là cứu hay không cứu, hắn cũng không thẹn với lương tâm!
Giữa thiện và ác!
Diệp Huyên mở mắt, khóe miệng khẽ cười nhạt.
Thật ra làm người tốt thật sự quá mệt mỏi, vì ngươi phải chiều theo những người có ác ý với ngươi.
Mà thói hư tật xấu của loài người chính là khi đối mặt với kẻ ác thì khúm núm ti tiện, thành thật tột cùng, mà khi đối mặt với người tốt thì bọn họ lại ác độc không chịu nổi.
Dựa vào đâu mà người tốt phải chiều theo người ác?
Diệp Huyên hắn sẽ không làm kiểu người tốt tệ hại như vậy, đối với hắn mà nói, lão đây có thể cứu ngươi, nhưng cũng có thể giết ngươi được!
Lúc này, cô bé đột nhiên nói: “Diệp Huyên ca ca…”
Diệp Huyên nhìn cô bé, cười nói: “Sao vậy?”