Lâm Viêm do dự chốc lát, sau đó nói: “Bên đó…”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao!”
Nhìn thấy Diệp Huyên tự tin như vậy, Lâm Viêm cũng không dám chần chừ, y quay người nhìn những người loài người kia, rống lớn: “Toàn bộ lên yêu thú! Đi về Thiên Đô Thành!”
Nhưng không ai động đậy!
Thấy vậy, Lâm Viêm rống giận nói: “Không đi thì cứ ở đây chờ chết đi!”
Nghe thấy thế, những người kia cuối cùng cũng di chuyển!
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyên đưa nhóm người rời khỏi Mông Cự Thành, đi thẳng về Thiên Đô Thành.
Thấy nhóm người Diệp Huyên rời đi, thành chủ béo kia vội vàng lấy ra một viên đá truyền âm…
...
Bên ngoài thành, Lâm Viên nhìn Diệp Huyên bên cạnh, y do dự: “Chúng ta nên giết chết thành chủ trong thành kia, nếu không hắn sẽ báo tin!”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao cả!”
Lâm Viêm khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hiện tại y có thể làm là tin tưởng loài người trước mặt này!
Bởi vì y không còn lựa chọn nào khác!
Mà lúc này, mặt đất phía xa đột nhiên dao động, tiếp đó, một nhóm kỹ binh từ phía xa chạy lao về đây!
Kỵ binh ma nhân!
Nhìn thấy những kỵ binh ma nhân này, loài người trong sân lập tức hoảng sợ!
Nhiều người sợ đến mức trực tiếp rơi ngã xuống yêu thú!
Lâm Viêm đột nhiên gào lên: “Bình tĩnh!”
Thế nhưng, những người kia căn bản không hề bình tĩnh, một vài kẻ còn trực tiếp bỏ chạy, còn có mấy người thì sợ đến mức chân mềm nhũn.
Ngay lúc ấy, một người đàn ông trong sân đột nhiên chỉ Diệp Huyên, rống giận: “Đều… Đều là do ngươi… Chúng ta vốn sẽ không chết, là do ngươi, bây giờ thì hay rồi! Ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta mà!”
Nghe thấy lời của người đàn ông, hàng loạt người trong sân đều nhìn Diệp Huyên, sau đó, mọi người bắt đầu oán giận Diệp Huyên.
“Đều do hắn… Nếu không phải do hắn, chúng ta vẫn còn ở trong thành, tuy sống có chút cực khổ, nhưng sẽ không chết, đều do hắn….”
“Ta không muốn chết… A… Đều là do loài người này… A… Ngươi đưa chúng ta quay về đi…”
“Thôi rồi! Ta không nên đi ra ngoài…”
“…”
Trong sân, rất nhiều người khi nhìn Diệp Huyên, ánh mắt đều có vẻ oán giận.