Vừa dứt lời, y đập tay lên vai Diệp Huyên, một sợi kiếm khí trực tiếp biến mất vào trong cơ thể Diệp Huyên.
Ầm!
Trong nháy mắt, tu vi của Diệp Huyên lập tức bị trấn áp, hai loại huyết mạch cũng lặng xuống trong chớp mắt...
Diệp Huyên trợn mắt: “Trời ơi, ta có thể đổi người cha khác không...”
Nói xong, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
...
Sau khi Diệp Huyên ngất đi, Đông Lý Nam vội vàng ôm lấy hắn.
Đông Lý Nam nhìn Diệp Huyên ở trong lòng, ánh mắt đầy dịu dàng.
Những năm nay, bà thật sự đã nợ Diệp Huyên quá nhiều rồi!
Đặc biệt là lúc về sau, thiếu chút nữa đã trực tiếp hại chết Diệp Huyên!
Người đàn ông áo xanh đột nhiên nhìn về phía Đồ và Niệm Niệm ở xa xa, ánh mắt y dừng trên người Niệm Niệm, mỉm cười: “Kiếm đạo của cô nương đã đạt đến Phàm Cảnh đỉnh cao, có muốn tiến thêm một bước không?”
Niệm Niệm gật đầu: “Mong chỉ giáo!”
Người đàn ông mặc áo xanh mở lòng bàn tay ra, một tia ánh sáng trắng đột nhiên biến mất vào giữa hai lông mày Niệm Niệm, ngay sau đó, một phần bản đồ hiện lên trong đầu Mộ Niệm Niệm.
Người đàn ông áo xanh nói: “Cô nương đi đến nơi này!”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Diệp Huyên, người đàn ông áo xanh cười nói: “Con đường của hắn, nên để hắn tự đi rồi!”
Mộ Niệm Niệm trầm lặng.
Người đàn ông áo xanh lại nói: “Rất nhiều chuyện, bắt buộc hắn phải tự mình đối mặt, người ngoài giúp đỡ, đối với hắn mà nói, không hẳn là chuyện tốt! Hơn nữa, nếu cô nương tiếp tục giúp hắn, khó tránh khỏi sẽ bị pháp tắc vũ trụ nhằm vào, với thực lực hiện tại của cô nương, vẫn không thể chống lại pháp tắc vũ trụ!”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Đồ: “Cùng đi chứ?”
Đồ nhìn về phía Diệp Huyên, im lặng không nói.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Con đường kế tiếp để hắn tự mình đi thôi!”