Chúng là do nhóc con màu trắng kia nuôi, làm sao có thể chỉ là yêu thú bình thường!
Mà thứ hắn đang thiếu thốn nhất hiện nay là gì? Là người! Tất nhiên thay bằng yêu thú cũng được.
Nhưng thấy Tiểu Tháp ra vẻ chần chừ, hắn hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”
Tiểu Tháp: “Mấy yêu thú này cũng không hiền lành gì đâu”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Nói gì vậy, có ngươi ở đây, chẳng lẽ còn tên nào gây rối sao?”
Tiểu Tháp nghe vậy thì hưng phấn hẳn lên: “Tiểu chủ nói đúng! Ai dám không nghe lời, ông đây lập tức đuổi cổ nó đi!”
Diệp Huyên vội vàng phụ họa: “Tiểu Tháp là vô địch!”
Hai chữ “vô địch” khiến Tiểu Tháp như mất trí đến nơi, cả người run rẩy, rống lên một tiếng.
“Không ngủ nữa! Tất cả dậy hết cho ông!”
Diệp Huyên: “…”
Sau đó, có một con vật bỗng xuất hiện cách hắn không xa. Đó là một chú heo con toàn thân đen tuyền có cái bụng mập mạp gần như dán sát mặt đất.
Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại khi thấy nó, lại nghe Tiểu Tháp nói.
“Tiểu chủ, đây là Tiểu Trư”.
Bao nhiêu hưng phấn trước đó bị quét sạch, Diệp Huyên chỉ biết câm lặng.
Con heo nhỏ kia mở mắt, phát ra tiếng ụt ịt như thể đang oán trách Tiểu Tháp đã quấy rầy giấc ngủ của nó.
Tiểu Tháp bay đến: “Tiểu Trư, ngươi mau thể hiện tài năng cho Tiểu chủ xem đi!”
Heo ta liếc Diệp Huyên một cái rồi nằm phè ra, tiếp tục ngủ.
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Tiểu Tháp tức xì khói: “Dậy ngay cho ông!”
Cả người Tiểu Trư run run, mở mắt nói với vẻ bất mãn: “Ngươi muốn gì hả Tiểu Tháp?”
Tòa tháp bỗng lao tới nện thẳng vào đầu chú heo nghe một tiếng uỳnh.
Không gian bốn phía run lên bần bật, nhưng heo ta lại chẳng hề nhúc nhích.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Diệp Huyên.