Mục Tiểu Đao nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, lúc này ả ta đã tỉnh táo lại!
Ả ta biết tên Diệp Huyên này đang cố tình chọc tức mình.
Mục Tiểu Đao bỗng cười nói: "Ta đã tiếp một chiêu kiếm của ngươi rồi, bây giờ đến lượt người tiếp của ta một đao chứ nhỉ!"
Nói rồi, ả ta lại xòe tay, một thanh phi đao khác lại xuất hiện.
Lúc này, ả đã chuẩn bị dốc hết sức tung chiêu!
Nhưng Diệp Huyên lại chợt nói: "Đừng đánh nữa!"
Mục Tiểu Đao khẽ nhíu mày: "Vì sao?"
"Ngươi quá yếu!"
Mục Tiểu Đao liền tức đến mức đau ngực, đau luôn cả cặp!
Mẹ kiếp!
Cả đời này ả ta chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như tên này!
Ả ta quá yếu?
Quá yếu?
Mục Tiểu Đao giận đến mức bật cười: "Diệp Huyên, ngươi nói ta quá yếu? Được! Ngươi nhận thêm một đao của ta nữa đi!"
Diệp Huyên vô cảm: "Thắng bại đã phân, không cần đánh lại!"
Mục Tiểu Đao gào lên: "Ngươi bước ra đây cho bà, chúng ta đánh tiếp!"
Nói rồi, ả liền định ra tay, nhưng người phụ nữ thần bí kia lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Mục Tiểu Đao căm phẫn nhìn Diệp Huyên: "Nấp sau váy phụ nữ, ngươi thì hay rồi?"
Người phụ nữ thần bí liếc mắt nhìn Mục Tiểu Đao: "Ta là mẫu thân ruột của hắn!"
Mục Tiểu Đao: "..."
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ thần bí, không nói gì.
Mục Tiểu Đao không để ý đến người phụ nữ thần bí nữa, ả nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lại bỗng nhìn sang Đông Lý Tịnh: "Tộc trưởng, vừa nãy bà nói cường giả Thần Đình Vũ Trụ đang chạy về phía chúng ta à?"
Đông Lý Tịnh gật đầu: "Ngươi có ý kiến gì à?"
Diệp Huyên đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Mục Tiểu Đao phía xa: "Ý kiến của ta đơn giản lắm, đó chính là trước khi cường giả bên kia đến, chúng ta làm thịt đám này đi!"