Mười hai người phía Diêm Ma cũng biến mất.
Đông Lý Tịnh đang định ra tay thì một luồng đao thế đã bao phủ lấy bà.
Đông Lý Tịnh nhìn Mục Tiểu Đao, ả ta nở nụ cười, xoè tay ra, một viên đá màu vàng bay lên rồi hoá thành kim quang biến mất ở nơi sâu trong vũ trụ.
Gọi người!
Mục Tiểu Đao biết rất rõ Bất Tử Đế tộc đã can thiệp vào thì bọn họ không thể giết được Diệp Huyên!
Nhìn kim quang biến mất ở nơi sâu trong tinh không, Mục Tiểu Đao dời mắt, nhìn Đông Lý Tịnh: “Bất Tử Đế tộc, sợ rằng các người không đủ khả năng đâu!”
Đông Lý Tịnh cười nhẹ: “Có khả năng hay không phải thử mới biết chứ”.
Mục Tiểu Đao nhìn bà: “Nào, chúng ta thử hai chiêu trước xem!”
Dứt lời, phi đao trong tay ả ta bay ra.
Trong mắt Đông Lý Tịnh hiện lên vẻ tàn ác, giây tiếp theo bà đã lao ra.
Bùm!
Trận đại chiến lập tức nổ ra.
…
Ở một nơi nào đó trên bầu trời, Bắc Đẩu dẫn Diệp Huyên chạy điên cuồng.
Về Bất Tử Đế tộc!
Lúc này, nhóm Diêm Ma đột nhiên xuất hiện trước mặt Bắc Đẩu.
Diêm Ma nhìn nàng: “Để hắn lại!”
Bắc Đẩu lên tiếng: “Giết!”
Lời vừa dứt, không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, ba mươi sáu người lao tới.
Bất Tử Đế quân!
Bắc Đẩu lập tức đưa Diệp Huyên đi.
Phía sau, vẻ mặt Diêm Ma chợt trở nên gớm ghiếc, lão ta xoè tay, lệnh bài màu đen bay vút lên trời, thẳng tới nơi sâu trong vũ trụ.
Lệnh chấp pháp!
Lệnh này vừa được đưa ra, người chấp pháp ở bất cứ nơi nào trong vũ trũ đều phải dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Bắc Đẩu đưa Diệp Huyên tới vũ trụ Thất Duy, bên cạnh nàng ấy còn có ba mươi sáu cường giả của Bất Tử Đế quân.
Vừa tới vũ trụ Thất Duy, Bắc Đẩu đã hét lên: “Lập tức mở vách ngăn vũ trụ!”
Sau đó nàng ấy lại đưa Diệp Huyên đi.
Vũ trụ Thất Duy có vô số cường giả đuổi theo hộ giá.