Nhưng lúc này Huyết Mạch Chi Lực thần bí đã lấp đầy khoảng cách này.
Điều quan trọng nhất là Diệp Huyên vẫn ngày càng mạnh mẽ hơn!
Lúc này, Mục Tiểu Đao mở lòng bàn tay, ả ta biết mình phải đánh nhanh thắng nhanh.
Mục Tiểu Đao tiến lên một bước, trên đầu ra, thanh phi đao hư ảo chợt ngưng tụ.
Xa xa, Diệp Huyên dường như cảm nhận được nguy cơ, hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Ra tay trước có lợi thế hơn!
Nhưng Mục Tiểu Đao không cho hắn cơ hội này.
Linh hồn của Mục Tiểu Đao chợt xuất khiếu, linh hồn của ả ta cầm lấy phi đao rồi chém về phía trước: “Chém Thần!”
Nhất Đao Trảm Thần!
Vào thời điểm đao bay ra, một đao thế cường đại đột nhiên phóng lên bầu trời, bay thẳng vào tinh không cách đó hàng triệu dặm, cả tinh không lập tức sục sôi.
Mà khi Mục Tiểu Đao xuất đao, Diệp Huyên chợt thi triển Kiếm Vực, khi Kiếm Vực xuất hiện thì phi đao đã bị khống chế, nhưng sắc mặt Diệp Huyên đã trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng, vả lại sức mạnh của phi đao vẫn chưa biến mất, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút.
Diệp Huyên tiến lên, chém ra một kiếm.
Ầm!
Nhát kiếm này cộng thêm sức mạnh của Kiếm Vực.
Một kiếm hạ xuống, Kiếm Vực của hấn vỡ tan, phi đao cũng rung lên dữ dội, sau đó hai luồng sức mạnh cường đại bộc phát.
Bùm!
Diệp Huyên lập tức bị chấn động cách xa mấy nghìn trượng, hắn ta vừa dừng lại thì thân thể nứt ra, máu văng tung toé.
Mục Tiểu Đao ở phía xa cũng bị chấn động lùi ra xa gần nghìn trượng.
Hai luồng sức mạnh quá mạnh!
Đến ả ta cũng không không thể hoàn toàn chống lại hai luồng sức mạnh đó.
Sau khi dừng lại, Mục Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, thấy hắn bị thương ả ta nhếch môi cười: “Cuối cùng cũng đánh được ngươi bị thương!”
Nói rồi ả ta xoè tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh phi đao, khi chuẩn bị ra tay thì lúc này nụ cười trên môi ả chợt đông cứng.