Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát!
Thuật rút kiếm!
Thuật rút kiếm lúc này đã hoàn toàn khác với thuật rút kiếm lúc trước.
Bởi vì bây giờ hắn đã là Phàm Cảnh!
Một kiếm hạ xuống, thiên địa nứt lìa!
Xa xa, Mục Tiểu Đao xoè lòng bàn tay, phi đao trong tay ả ta đột nhiên bay ra.
Phập!
Một âm thanh xé rách chói tay vang lên.
Thanh phi đao chém thẳng vào mũi kiếm của Diệp Huyên.
Bùm!
Trước mặt Diệp Huyên có một vùng kiếm quang chợt nổ tung, còn hắn thì bị đẩy lùi cả mấy nghìn trượng.
Sau khi dừng lại cánh tay hắn tê rần, đồng thời khoé miệng cũng có giọt máu chầm chậm trào ra.
Ở nơi xa, Mục Tiểu Đao xoè tay rồi một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay, ả ta chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, cười bảo: “Có phải rất tuyệt vọng không? Muốn cứu nàng ta nhưng lại không làm được gì!”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Ta chợt phát hiện cái gọi là trật tự của các cô rất rác rưởi”.
Hai ngón tay Mục Tiểu Đao kẹp lấy phi đao, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang chất vấn Thần Đình Vũ Trụ của chúng ta sao?”
Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao, hắn cầm kiếm chỉ vào ả ta: “Đúng”.
Dứt lời, hắn đột nhiên lao về phía trước, vọt tới trước mặt Mục Tiểu Đao rồi chém ra một kiếm.
Trong lòng bàn tay Mục Tiểu Đao, thanh phi đao đã hoá thành một tia đao mang rồi bay ra ngoài.
Bùm!
Một khoảng kiếm quang lại vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi cả chục nghìn trượng, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm chợt xuất hiện trước mặt Mục Tiểu Đao không báo trước.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Vẻ mặt Mục Tiểu Đao bình tĩnh, ả ta hơi nghiêng đầu né tránh nhát kiếm cách mình rất gần một lần nữa, cùng lúc đó phi đao trong tay ả ta đã bay ra.
Diệp Huyên ở nơi xa chặn lại nhát kiếm đó.
Ầm!