Nói rồi, nàng ta lại định đánh súc sinh này tiếp nhưng mãnh thú kia lại quay đầu chạy, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Cánh cửa tai ách đang muốn đuổi theo nhưng như nghĩ đến gì đó, nàng ta lại dừng lại!
Bản thân mình sao lại phải đuổi theo?
Ăn no rửng mỡ sao?
Cánh cửa tai ách quay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại ra tay trợ giúp!”
Đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra!
Chắc chắn cô gái này sẽ không có lòng tốt như vậy!
Cánh cửa tai ách thản nhiên nói: “Chẳng phải ta nói rồi sao? Ta hận nhất là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Diệp Huyên rống giận nói: “Nhảm nhí! Ngươi còn hận kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, lúc trước khi ngươi đến đánh ta, chẳng lẽ không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
Cánh cửa tai ách mặt không biểu cảm: “Ta hận kẻ khác ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng ta không hận bản thân mình ỷ lớn hiếp nhỏ, có vấn đề sao?”
“Mẹ nó…”
Nghe thấy lời này, Diệp Huyên thiếu chút đã chạy đi.
Mẹ nó, lời này là do người nói được sao?
Cánh cửa tai ách vỗ tay, sau đó quay lại trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi lại nói: “Tiểu Ách, cô gái giáp trắng lúc trước cũng là người bảo vệ pháp tắc, giữa ngươi và nàng ta, ai lợi hại?”
Cánh cửa tai ách nói: “Đừng hỏi, hỏi thì ta chính là vô địch!”
Diệp Huyên: “…”
Trong tháp Giới Ngục, Tiểu Tháp lập tức lắc đầu: “Tiểu Ách, ngươi ở với tiểu chủ lâu thì ngươi cũng học cách mặt dày thôi!”
Cánh cửa tai ách: “…”
Diệp Huyên không dây dưa chuyện vì sao cánh cửa tai ách ra tay nữa, hắn thu kiếm lại, sau đó ngự kiếm đi về phía xa.
Trên đường, sắc mặt Diệp Huyên có chút nặng nề.
Đánh một trận với mãnh thú kia, hắn phát hiện, hắn vẫn còn thiếu rất nhiều!
Chỉ Nhất Kiếm Nhập Phàm thôi chưa đủ, nhất định phải cả người đều nhập phàm!
Không lâu sau, Diệp Huyên ra khỏi dãy núi Đại Hoang, vừa ra khỏi, thì hắn đã gặp được kiếm tu!
Kiếm tu nhìn Diệp Huyên, khẽ cười: “Ra rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đại ca…”
Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại.
Đại ca?
Đầu óc hắn có chút ngây dại.