Đáng tiếc Diệp Huyên lại không phải!
Như nghĩ đến gì đó, cánh cửa tai ách khẽ nhíu mày: “Nghiệt súc này chắc sẽ không ép tên mặt dày này đến mức tiến vào Phàm Kiếm đấy chứ!””
Nàng ta vừa dứt lời thì bên ngoài, kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên.
Cảm nhận được cảnh này, vẻ mặt cánh cửa tai ách thoáng chốc thay đổi, tên mặt dày này thật sự sắp tiến vào Phàm Kiếm rồi!
Không chút do dự, cánh cửa tai ách đột nhiên rời khỏi tháp Giới Ngục, nàng ta lập tức chắn trước mặt Diệp Huyên, đánh ra một quyền.
Ầm!
Quyền này của mãnh thú bị một quyền của nàng ta đánh vỡ.
Sau khi một quyền đánh vỡ quyền thế của mãnh thú, cánh cửa tai ách quay người đánh mạnh vào Diệp Huyên.
Bùm!
Diệp Huyên lập tức tỉnh táo lại từ trong trạng thái kỳ diệu kia, hắn có chút mơ màng nhìn cánh cửa tai ách: “Ngươi… Ngươi làm gì?”
Cánh cửa tai ách chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!”
Thật ra, nàng ta rất muốn đập chết Diệp Huyên, nhưng, lại không dám!
Nghe thấy lời của cánh cửa tai ách, Diệp Huyên ngơ ngác, đầu óc cô gái này có vấn đề gì sao?
Cánh cửa tai ách quay người nhìn mãnh thú kia, vẻ mặt lạnh lẽo cực điểm: “Ta bình sinh hận nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ, súc sinh, trong vòng ba nhịp thở, nếu ngươi còn ở trước mắt ta, ta sẽ xé xác ngươi ra!”
Diệp Huyên: “…”
Mãnh thú: “…”
Hận nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ?
Diệp Huyên đen mặt, bản thân cô gái này cũng ỷ lớn hiếp nhỏ mà còn nói người khác?
Nhưng đầu óc cô gái này có bệnh hay sao?
Lại đứng ra giúp mình?
Chắc chắn không bình thường!
Thật ra Diệp Huyên cũng không biết lúc nãy hắn đã suýt tiếp vào Phàm Kiếm thật.
Lúc đó, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ!
Chính là rút kiếm!
Cho dù có chết thì cũng phải rút kiếm!
Chỉ là hắn không ngờ, cánh cửa tai ách này đột nhiên lại xuất hiện.
Mãnh thú kia đối mặt với cánh cửa tai ách nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi là ai?”