Hắn còn sợ cái gì?
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi, vẻ mặt Vãn Quân càng nghiêm trọng.
Bởi vì càng đi sâu vào trong, ý chí kiếm đạo kia càng mạnh, nhưng vẫn may, ý chí kiếm đạo này không nhắm vào nàng!
Bằng không, nàng căn bản chẳng đến được nơi này!
Không lâu sau, Diệp Huyên và Vãn Quân bỗng dừng lại, trước mặt hai người không xa, có thi thể một ông lão đang lơ lửng.
Nhìn thấy thi thể này, Vãn Quân bỗng nhíu mày.
Diệp Huyên hỏi: “Quen sao?”
Vãn Quân trầm giọng nói: “Đây là một trưởng lão năm đó của Thiên gia ta, đến cùng phụ thân và nhị thúc ta”.
Nói rồi, nàng kéo Diệp Huyên đi đến trước thi thể ông lão kia, nàng nhìn một lúc, vẻ mặt càng u ám: “Bị người giết!”
Diệp Huyên nhìn ông lão kia, như Vãn Quân nói, đúng là bị người giết!
Đột nhiên Vãn Quân đi về phía xa, Diệp Huyên vội đi theo.
Vãn Quân bắt đầu bước nhanh hơn.
Diệp Huyên liếc nhìn Vãn Quân, không nói gì.
…
Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người lại dừng lại.
Trước mặt hai người khoảng trăm trượng, là một thi thể người đàn ông trung niên lơ lửng!
Từ tướng mạo nhìn ra được khá giống với Vãn Quân.
Nhưng lúc này, thi thể người đàn ông trung niên đã không còn linh hồn.
Linh hồn thật sự bị tiêu diệt rồi!
Nhìn thi thể này, Vãn Quân sững cả người.
Dần dần, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy ra từ mắt nàng.
Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng, Vãn Quân cô nương cũng là người mệnh khổ! Phụ thân bị giết, bản thân bị nhốt, cả nhà bị giết…
Nếu là bản thân, chắc chắn hắn sẽ giết sạch Thiên gia!
Lúc này, Vãn Quân thu hồi thi thể người đàn ông trung niên, nàng quay mặt nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Hai người tiếp tục đi lên, trên đường Vãn Quân không nói gì thêm.
Mặc dù ý chí kiếm đạo kia càng lúc càng mạnh, nhưng hai người không hề bị ảnh hưởng.
Ngay lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Ta muốn quay về làm gia chủ Thiên gia!”
Diệp Huyên nhìn Vãn Quân: “Ta ủng hộ cô!”
Vãn Quân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không hỏi vì sao à?”