Vãn Quân nhíu mày: “Ngươi không cảm nhận được ý chí kiếm đạo sao?”
Diệp Huyên hỏi: “Có thể mà!”
Vãn Quân sửng sốt: “Vậy ngươi vẫn nhẹ nhàng như vậy?”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Rất nhẹ nhàng! Tại sao các cô trông như mất sức như vậy?”
Vãn Quân đang định nói thì lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên trong sân: “Đương nhiên tiểu chủ cảm thấy nhẹ nhàng rồi! Bởi vì ý chí kiếm đạo này là do chủ nhân để lại, gặp được tiểu chủ, sao nó dám làm càn chứ? Tiểu chủ, vừa nãy ta đã nhận được lời nói của ý chí kiếm đạo này rồi! Nó nói rất muốn đi với ngươi, ngươi xem có được không?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Đi với ta?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, nó nói nó muốn đi với ngươi, cầu ngươi thu nhận nó, nó có thể giúp ngươi đánh nhau!”
Vãn Quân: “…”
Cánh cửa tai ách ở một bên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tựa như nổi giận, đột nhiên nàng ta vung tay: “Mẹ nó… Bà đây không chơi nữa!”
Ầm!
Ở phía xa, một vùng tinh không lập tức sụp đổ.
Mà nàng ta lại quay về trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên không quan tâm đến cánh cửa tai ách, hắn nhìn về phía xa, lúc này, bọn họ đã sắp tiến vào kiếm vực.
Hắn có thể cảm nhận được ý chí kiếm đạo kia, nhưng khác với Vãn Quân là hắn không cảm giác được áp lực, mà trái lại, hắn còn cảm thấy ý chí kiếm đạo kia rất gần gũi.
Ánh mắt Diệp Huyên dần dần trở nên mờ mịt.
Một luồng ý chí kiếm đạo, cho dù đã trải qua mấy vạn năm, nhưng cũng có thể tạo ra sức ép mạnh như vậy với cánh cửa tai ách.
Như vậy kinh khủng đến nhường nào?
Đó chỉ là một luồng ý chí kiếm đạo thôi!
Hơn nữa, chắc chắn không phải là người đàn ông mặc thanh sam cố ý, mà có thể chỉ là trong lúc vô ý để lại.
Người đàn ông mặc thanh sam đã đạt đến cấp bậc nào?
Thế nào là kiếm tu?
Đây mới là kiếm tu!
Một luồng ý chí kiếm đạo, dù đã vạn năm nhưng vẫn bất diệt như cũ!