Không thể không nói, một kiếm này thật sự rất khủng bố, một kiếm này có chút cảm giác vượt qua tất cả!
Đối mặt với một kiếm này, trong mắt cánh cửa tai ách hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo, nàng ta trực tiếp đánh một quyền ra!
Ầm!
Phía trên nắm đấm, lôi quang lóe ra!
Ầm vang!
Dưới một quyền này, Diệp Huyên ngay cả người lẫn kiếm lùi mạnh về sau gần mười nghìn trượng!
Mà cả trời đất lập tức bị chôn vùi từng tấc một!
Dưới một quyền này, thế giới này đều không chịu nổi!
Cánh cửa tai ách định ra tay tiếp, xa xa, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Chờ đã!”
Cánh cửa tai ách nhìn Diệp Huyên: “Làm cái gì!”
Diệp Huyên lau máu tươi chảy không ngừng ở khoé miệng, sau đó nói: “Cao thủ so chiêu, kết thúc ở đây thôi!”
Vãn Quân: “...”
Thiên Mẫu ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh: “Kết thúc ở đây thôi? Ngươi không thể đánh lại ngươi cứ việc nói thẳng, nói cái gì mà kết thúc ở đây thôi! Thật là không biết xấu hổ!”
Thánh Quân nhìn thoáng qua Thiên Mẫu: “Ngươi rất ít khi mắng người!”
Thiên Mẫu trầm lặng.
Phải nói là nàng chưa từng mắng người, nhưng gặp tên Diệp Huyên này, nàng ta liền không nhịn được muốn mắng người!
Quá vô liêm sỉ!
Không biết xấu hổ!
Không phải đê tiện bình thường!
Một bên, cánh cửa tai ách nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phải muốn Nhập Phàm sao? Có cần ta giúp ngươi không?”
Nói xong, nàng ta từ từ nắm chặt hai tay, phía trên nắm đấm, huyết lôi ngưng tụ!
Diệp Huyên nhìn thoáng qua cánh cửa tai ách, mẹ nó, người này không phải muốn giúp mình Nhập Phàm, người này là muốn đánh chết mình!
Cánh cửa tai ách nhếch miệng cười châm chọc: “Không dám?”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có phải cho rằng bản thân đánh rất giỏi?”
Cánh cửa tai ách nhướn mày: “Không phục? Không phục thì đấu tay đôi!”