Niệm Niệm đi đến trước mặt Diệp Huyên, cười hi hi: “Nướng cá!”
Diệp Huyên nhìn Niệm Niệm: “Niệm Niệm, lúc trước đi đâu vậy?”
Niệm Niệm chớp mắt: “Ta vẫn chơi ở bên ngoài mà!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chơi ở bên ngoài?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên im lặng.
Niệm Niệm không giống như đang nói dối.
Niệm Niệm bỗng nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Diệp Huyên không nghĩ nữa, hắn lắc đầu cười nói: “Không sao cả, ta nướng cá cho!”
Niệm Niệm khẽ nhếch miệng cười: “Được!”
...
Tại nơi nào đó trong tinh không, một cô gái đang chầm chậm bước.
Người này chính là Diệp Liên!
Diệp Liên nhìn nơi nào đó trong tinh không: “Sắp đến rồi!”
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên lại tăng tốc.
Không lâu sau, Diệp Liên đã đến một thôn trang nhỏ, thôn trang này có chút kỳ lạ bởi vì nó nằm trong tinh không.
Diệp Liên tiến vào thôn trang, trong thôn rất lạnh lẽo, ánh sáng xung quanh ảm đạm, có chút giống như thôn ma.
Ngay lúc này, một ông lão đi ra, khi nhìn thấy Diệp Liên, ông lão khẽ nhíu mày: “Các hạ là?”
Diệp Liên mở lòng bàn tay, một luồng u quang lóe sáng trong bàn tay nàng.
Thấy vậy, ông lão chợt ngây người, sau đó, ông ta lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Tộc… Tộc trưởng…”
Diệp Liên gật đầu: “Hắn giữ thân xác ta ở nơi này?”
Ông lão vội gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Liên trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Dẫn ta đi!”
Ông lão vội đứng dậy, run giọng nói: “Tộc trưởng, đi theo ta!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Lúc này, gương mặt ông lão đã rơi đầy lệ, đó là vì vui mừng.
Bọn họ đã canh giữ không biết bao lâu, cuối cùng cũng đợi được tộc trưởng rồi…
Diệp Liên đi theo ông lão.
Trên đường, Diệp Liên bỗng hỏi: “Còn có bao nhiêu người trong tộc”.
Ông lão lắc đầu: “Không còn nhiều! Nếu không phải năm đó nhờ Dương công tử chăm sóc, thì chúng ta sợ rằng…”
Diệp Liên im lặng.
Hư Linh Tộc, đã trở thành lịch sử rồi!
Rất nhanh chống, hai người đã biến mất ở nơi xa.