Diệp Tri Mệnh cười nói: “Niệm Niệm, hãy nói thật với ta, có phải muội nhớ lại rồi không?”
Niệm Niệm mở to mắt: “Nhớ lại?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu.
Niệm Niệm lắc đầu: “Chưa mà! Có nhiều chuyện ta nghĩ mãi chẳng ra á!”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Trông Niệm Niệm không giống như đang nói dối.
Nhưng trực giác mách bảo nàng rằng Niệm Niệm trước mặt ngày càng không giống với lúc trước.
Đúng lúc này, Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Tri Mệnh, cười nói: “Tri Mệnh tỷ tỷ, ta đi chơi nhá!”
Dứt lời, cô bé liền đứng dậy, chạy vụt đi.
Diệp Tri Mệnh ở trong điện bỗng nhíu mày, nàng ta đuổi theo sau nhưng đã không còn thấy bóng dáng Niệm Niệm đâu nữa.
Không thấy đâu?!
Diệp Tri Mệnh sững sờ tại chỗ.
…
Khoảng không bên trên Đạo Thành, trong đám mây có một cô gái mặc váy xanh sẫm lẳng lặng đứng đó, sau lưng nàng ta chính là vị Thánh chủ kia.
Lúc này, cô gái đột nhiên quay đầu, cách đó không xa, tầng mây dần tách ra, một cô gái khác chậm rãi đi tới.
Chính là Niệm Niệm.
Cô gái nhìn về phía Niệm Niệm, mỉm cười.
Niệm Niệm đi tới bên cạnh cô gái, cả hai không nói câu nào, cứ lẳng lặng đứng như thế.
Lúc này, ở tinh không xa xăm bỗng cuồn cuộn từng luồng uy áp mạnh bạo.
Cường giả Đạo Môn tới rồi!
Niệm Niệm khẽ liếm mứt quả, vẫn không ừ chẳng hử.
Cô gái khẽ liếc xâu mứt quả trong tay Niệm Niệm, cười nói: “Mứt quả hả… Cô nhóc trắng nào đó cực kỳ thích thứ này, còn cả cô bé kia nữa, cả hai bọn họ đều thích mứt quả!”
Niệm Niệm tiếp tục liếm láp mứt quả, không lên tiếng.
Cô gái cười nói: “Ngươi sợ ta ra tay nên mới tới đây trông chừng ta sao?”
Niệm Niệm liếc cô ta: “Ngươi dám ra tay à?”
Cô gái lắc đầu: “Không dám”.
Dứt lời, nàng ta nhìn sang Niệm Niệm, lại cười: “Ngươi cũng thế thôi!”