Cô gái gật đầu: “Ta không đánh lại nàng!”
Niệm Niệm tiếp lời: “Ta cũng không đánh lại nàng!”
Hai cô gái nhìn nhau bật cười.
Lúc này, cô gái dừng lại, nàng ta nhìn xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không? Vào khoảnh khắc gặp hắn, ta suýt đã từ bỏ rồi!”
Niệm Niệm hơi tò mò: “Vì sao?”
Cô gái cười đáp: “Ta cũng không biết tại sao, ta không giải thích được cảm giác đó”.
Niệm Niệm hỏi: “Hắn và ngươi có quan hệ gì?”
Cô gái cười khẽ: “Xem như người thân!”
Niệm Niệm chớp mắt: “Xem như người thân?”
Cô gái gật đầu: “Rất thân!”
Niệm Niệm cười: “Nhưng ngươi lại muốn giết hắn! Xem ra là có chuyện gì đó!’
“Đúng là có chuyện! Nhưng đều là ân oán của thế hệ trước, ta không muốn nói tới!”
“Ta cảm thấy oan có đầu, nợ có chủ, ngươi thấy sao?”
“Ta cảm thấy ngươi nói đúng, nhưng nếu ta giết hắn, chắc chắn là hắn đáng chết!”
Niệm Niệm im lặng.
Cô gái dừng bước, nàng ta nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, ngươi vẫn chưa dám hồi phục trí nhớ, cũng không dám nhúng tay quá sâu vào chuyện của hắn, ta nói đúng không?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng thế”.
Cô gái cười: “Vậy chúng ta gặp lại sau!”
Dứt lời, nàng ta đi về phía xa.
Niệm Niệm đứng nhìn bóng lưng của cô gái, im lặng không nói một lời.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở sau lưng Niệm Niệm.
Chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhìn về phía Niệm Niệm: “Niệm Niệm, nàng là ai thế?”
Niệm Niệm sững người, sau đó, vẻ bình tĩnh trong mắt cô bé trở thành vẻ mờ mịt, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ai cơ?”
Diệp Huyên chỉ cô gái đã biến mất ở phía xa: “Người phụ nữ khi nãy!”
Niệm Niệm nhìn về phía xa, một lát sau, cô bé nhẹ giọng nói: “Không biết!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày.
Niệm Niệm có gì đó không đúng!
Lúc này, Niệm Niệm kéo tay Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên nhìn Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: “Muội không sao chứ?”
Niệm Niệm khẽ lắc đầu: “Không sao!”
Diệp Huyên ngồi xổm xuống, hắn nhìn chằm chằm Niệm Niệm: “Thật sự không sao à?”