Diệp Huyên lập tức nói: “Khởi điểm mười triệu Tạo Hóa Thần Tinh”.
Không chỉ Lan Nhược mà những người khác cũng sửng sốt trước cái giá này.
Bốn bề bỗng lặng phắc như tờ.
Diệp Huyên thấy tình hình không đúng lắm, bèn đánh mắt sang Lan Nhược.
Nàng ấy chần chừ rồi dùng Huyền khí truyền âm: “Ý ta là một tỷ”.
Diệp Huyên cứng đờ cả người, chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp Đạo Kinh rồi.
Lan Nhược tiếp lời: “Đạo Kinh là chí bảo Đạo Môn, đây lại còn là quyển thứ tám. Mức độ quý giá của nó không thể được đo bằng tiền tài nữa rồi. Một tỷ đã là thấp”.
Diệp Huyên bỗng cảm thấy xấu hổ.
Lan Nhược liếc hắn một cái, cao giọng hô lên: “Một trăm triệu!”
Có nàng ấy lên tiếng, bầu không khí mới trở lại bình thường.
Một ông lão khàn giọng kêu lên: “Hai trăm”.
“Ba trăm!”
“Năm trăm…”
Mức giá được đẩy lên càng lúc càng cao.
Diệp Huyên có đôi phần kích động. Lan Nhược nói đúng, hắn đã đánh giá thấp Đạo Kinh rồi.
Giá cả được đẩy lên cao hơn nữa, chẳng mấy chốc đã đến một tỷ mốt viên Tạo Hóa Thần Tinh.
Diệp Huyên không khỏi câm lặng.
Nếu ngần này Tạo Hóa Thần Tinh được đưa đến vũ trụ Ngũ Duy thì sẽ bồi dưỡng ra bao nhiêu cường giả đây?
Quả nhiên mình vẫn còn nghèo lắm.
Hắn quyết định rồi, chừng nào nghiên cứu xong quyển Đạo Kinh thứ chín thì sẽ mang nó đi đấu giá.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Ba tỷ!”
Con số này khiến bốn bề trở lại an tĩnh.
Diệp Huyên nhìn về phía người lên tiếng, chỉ thấy đó là một ông lão mặc trường bào màu đen, không thấy rõ gương mặt.
Lan Nhược cũng liếc qua, truyền âm cho Diệp Huyên: “Cổ tộc, rất mạnh”.
Diệp Huyên gật đầu rồi hỏi: “Còn có ai ra giá cao hơn vị tiền bối này không?”
Không ai lên tiếng.