Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 5446: “Nàng ta nói vậy sao?"  




Giờ phút này, ông ta mới biết cô gái này mạnh hơn mình rất rất rất rất rất rất nhiều.



Ông ta và cả Thú Nhân giới đều không thể ngăn cản thanh kiếm kia.



Cô gái lạnh lùng nói: “Chậm rồi”.



Nàng ấy nhẹ nhàng hạ tay phải xuống. Thanh kiếm lao xuống theo, bầu trời Thú Nhân giới tối sầm lại.





Người đàn ông run rẩy: “Tiền bối... Xin người nương tay cho!"



Cả đời này, ông ta đã khi nào phải hạ mình như thế?



Thú Nhân tộc đã khi nào phải khúm núm như thế?



Ông ta cũng muốn ra tay phản kháng lắm chứ, nhưng sức mạnh lại không cho phép điều đó.



Giây phút cô gái rút kiếm cũng là lúc ông ta rơi vào tuyệt vọng trước sức mạnh của nàng.



Cô gái lúc này mới dừng tay, sau một hồi im lặng thì hỏi: “Nể mặt đại ca, ta hỏi lại lần nữa”.



Nàng ấy lấy người gỗ ra: “Đây là đại ca ta. Nếu huynh ấy đến đây, không được ức hiếp huynh ấy, được không?"



Người đàn ông cuống quít nói: “Được được được!"



Cô gái gật gù: “Ban nãy trả lời vậy là đã không có gì xảy ra rồi”.



Người đàn ông cười khổ, thầm nói ban nãy ta đâu biết ngươi biến thái đến vậy.



Cô gái không nói gì thêm mà đi về phương xa, nhưng sau đó nàng ấy dừng lại. Người đàn ông biến sắc.



Nàng ấy quay đầu lại, hỏi: “Ở đây có khí tức rất quen thuộc... Ngươi có biết một cô bé trên đầu có sừng dài không?"



Một cô bé với sừng dài trên đầu?



Người đàn ông ngây ra, bỗng run rẩy hỏi lại: “Tiền bối... biết Nhị Nha cô nương?"



Cô gái gật đầu: “Nàng ta đã đến đây?"



Người đàn ông cung kính gật đầu: “Vâng, từng đi ngang qua đây... Không biết quan hệ giữa tiền bối và Nhị Nha cô nương là gì?"



Cô gái nghĩ ngợi rồi nói: “Kẻ địch”.



Sắc mặt người đàn ông trở nên kỳ lạ: “Kẻ địch ư? Tiền bối... Nhị Nha cô nương kia cực kỳ mạnh, từng nói rằng trừ đại ca ra, nàng ta không có đối thủ trên đời..”.



Cô gái lãnh đạm: “Nàng ta nói vậy sao?"



Người đàn ông: “Vâng”.



Cô gái không nói gì thêm mà xoay gót rời đi.



Sau một hồi do dự, người đàn ông lên tiếng: “Tiền bối có cần chúng ta hỗ trợ đại ca của người không?"



Cô gái không quay đầu lại: “Tùy ngươi”.



Người đàn ông gật đầu, khẽ thở phào trong lòng. Ông ta vẫn còn chút khó chịu và ý muốn chống đối, không muốn dính dáng nhiều đến việc này, nói chi là giúp đỡ con người nào đó.

Bỗng lại nghe cô gái nói: “Muốn hỗ trợ hay không thì tùy, nhưng nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, các ngươi sẽ phải chôn cùng”.