Cô gái áo trắng vô cảm nhìn lại: “Hiểu lầm thế nào?"
Môi Lý Thiện Thủy run run, không biết phải nói gì thì Viện chủ Quy Đạo Viện - Vân Dân - đã bước tới, cung kính thi lễ.
"Tiền bối, sở dĩ chúng ta có mặt ở đây là để cung nghênh Diệp thiếu và người”.
Những người khác: “...”
Vân Dân tiếp tục thi lễ: “Trước kia chúng ta có chỗ mạo phạm, mong tiền bối...”
Cô gái bỗng đưa tay ra, gọi Đạo Kinh trên người Diệp Huyên bay đến, đoạn nói với Lý Thiện Thủy: “Đây là Đạo Kinh mà đại ca ta lấy được. Không phải các ngươi thèm khát lắm sao? Nó ở đây này, đến lấy đi!"
Vân Dân run rẩy nói: “Không... không dám”.
Một tia khinh miệt dâng lên trên khóe môi nàng ta: “Không dám? Các ngươi suýt nữa ép huynh ấy phải tự bạo, mà còn nói không dám?!"
Vừa nói xong, nàng vung tay.
Uỳnh!
Vân Dân bị cú đấm tung ra xóa sổ hoàn toàn, ngay cả cơ hội đáp trả cũng không có.
Những người khác biến sắc kịch liệt, vội vàng bỏ chạy, nào ngờ cô gái lại gằn giọng: “Ta cho phép các ngươi đi sao?"
Lại một cú đấm được tung ra, quyền ấn khiến một tên cường giả ở ngoài nghìn trượng lập tức thần hồn câu diệt.
Những người khác đờ ra như tượng, không dám nhúc nhích.
Cô gái lạnh lùng liếc nhìn từng người: “Muốn sống không?"
Họ ngẩn ra, đoạn gật đầu như gà mổ thóc.
Nàng ta chuyển sang Lý Thiện Thủy: “Còn ngươi?"
Ông ta run rẩy: “Muốn...”
Không thể xin tha ư?
Không, trước mặt cường giả loại này, có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
Cô gái nhìn Diệp Huyên, nói: “Đây là đại ca của ta”.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Cô gái: “Hắn là người đứng đầu vũ trụ Cửu Duy, nay chuyển thế sống lại đến đây chơi”.
Diệp Huyên: “...”
Những người khác trố mắt nhìn nhau.
Trên đời này thật sự có Cửu Duy sao?