Lý Thiện Thủy nheo mắt: “Bao nhiêu người?"
Lão già: “Tính cả Diệp Huyên là ba”.
Ba?
Những người khác sửng sốt không thôi.
Lý Thiện Thủy cau mày: “Ông chắc chỉ có ba chứ?"
Lão già gật đầu: “Chỉ vậy thôi. Nhưng khí tức của hai cô gái kia quá điềm tĩnh, e rằng không phải người thường”.
Lý Thiện Thủy nhìn vào truyền tống trận với vẻ nghi hoặc.
Diệp Huyên chỉ mang theo hai cô gái đến thế giới Bà Sa?
Là tự tin hay còn có hậu chiêu?
Tộc trưởng Tiêu tộc - Tiêu Tĩnh - đứng một bên bỗng nói: “Chuyện này không đơn giản vậy”.
Viện trưởng Quy Đạo Viện - Vân Dân - gật đầu: “Đúng vậy, không thể khinh thường”.
Lý Thiện Thủy nhìn truyền tống trận: “Vậy hãy xem hai người nọ không đơn giản đến mức nào”.
Ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, không khỏi cảm thấy bất an.
Diệp Huyên tuyệt đối không thể không chuẩn bị hậu chiêu, hay nói đúng hơn là hai cô gái kia tuyệt đối không phải người phàm.
Nhưng họ đã không còn đường lui nữa.
Chẳng lẽ lại xin Diệp Huyên tha thứ?
Ông ta không làm được.
Trong đám mây, có hai cô gái đang lặng lẽ quan sát nhóm Lý Thiện Thủy.
Việt Hi hớn hở cười: “Sư muội, xem ra bọn Lý Thiện Thủy chuẩn bị liều chết rồi”.
Việt Tôn chỉ khẽ nói: “Chúng ta âm thầm theo dõi là được”.
Việt Hi nhìn sang: “Ngươi có biết nếu Diệp Huyên bại trận thì những thế lực này sẽ chĩa mũi dùi vào Bà Sa Tông chúng ta không?"
Việt Tôn không nói gì.
Nếu Diệp Huyên thất bại, Lý Thiện Thủy tuyệt đối sẽ lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt Bà Sa Tông.
Việt Hi đang muốn nói gì đó thì không gian nơi truyền tống trận bỗng run lên, hấp dẫn ánh mắt cả hai.
Dưới mọi tầm mắt chú mục, có ba người sải bước bước ra.
Hai nữ một nam, chính là nhóm Diệp Huyên.
Diệp Huyên vừa rời khỏi truyền tống trận cũng hết hồn.
Người đâu mà nhiều dữ vậy? Lại còn lắm cường giả đến thế.
Tộc trưởng Tiêu tộc bỗng bước đến, hỏi: “Ngươi chính là Diệp Huyên?"
Hắn gật đầu.