Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 4748: “Diệp công tử suy nghĩ nhiều rồi!”  







Diệp Huyên tỏ vẻ nghi ngờ: “Đại sư, niềm vui này đến quá bất ngờ! Ông thành thật cho ta biết đi, có phải ông cũng có thù với vùng Cực Lạc không?”



Cao tăng: “…”



Đừng nói Diệp Huyên, dù là Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh cũng hơi khó hiểu.



Diệp Huyên muốn giết chết tất cả mọi người của vùng Cực Lạc, mà cao tăng này vẫn muốn đưa Đạo Kinh cho hắn!





Ông ta có thù oán với vùng Cực Lạc sao?



Cao tăng cười khẽ: “Ta không có thù với vùng Cực Lạc, cho dù tiểu huynh đệ trả lời thế nào, ta cũng sẽ đưa thứ này cho tiểu huynh đệ”.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vì sao?”



Cao tăng cười không nói gì.



Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm thì Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh lại nói: “Chúng ta đi thôi!”



Diệp Huyên nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng lặp lại: “Đi thôi!”



Diệp Huyên cất Đạo Kinh, gật đầu, sau đó rời đi cùng Diệp Tri Mệnh.



Nhưng hắn nhanh chóng dừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía cao tăng: “Đại sư, ông có biết Vạn Phật Bất Diệt Thể không?”



Cao tăng gật đầu: “Biết!”



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Ông có thể đưa cả Vạn Phật Bất Diệt Thể cho ta không?”



Diệp Tri Mệnh: “…”



Cao tăng im lặng nhìn Diệp Huyên một lúc lâu, sau đó chắp ngón tay, một tia phật quang bay vào giữa chân mày của Diệp Huyên!



Một lát sau, Diệp Huyên thi lễ với cao tăng: “Đa tạ!”



Nói xong, hắn dẫn Diệp Tri Mệnh xoay người rời đi.



Trong điện, cao tăng chắp hai tay, nhẹ giọng nói: “Thiện nhân đã trồng, hy vọng sau này có thể hái được thiện quả!”



Sau đó, thân thể ông ta dần mờ đi.







Diệp Huyên và Diệp Tri Mệnh vừa rời khỏi Phật điện, Di Tôn lập tức xuất hiện trước mặt hai người.



Di Tôn không biết chuyện bên trong Phật điện, vì Diệp Huyên đã sử dụng Kiếm Vực ngăn cách hoàn toàn thế giới trong điện với bên ngoài.



Di Tôn nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử muốn đi sao?”



Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Đúng thế! Di Tôn đại sư không nỡ để ta đi à?”



Di Tôn chắp hai tay: “Diệp công tử suy nghĩ nhiều rồi!”



Diệp Tri Mệnh lắc đầu cười khẽ.



Diệp Huyên cười to: “Đại sư, cáo từ!”



Nói xong, hắn dẫn theo Diệp Tri Mệnh biến mất ở cuối chân trời.







Di Tôn bước nhanh vào trong Phật điện, kinh thư vẫn còn ở bên trong, không thiếu đi một quyển.



Di Tôn cau mày: “Chẳng lẽ tên kia thật sự đến đọc kinh Phật à?”