Giáo hoàng nhìn thoáng qua bốn phía, không phát hiện thấy khí tức của Thiên Đạo Ngũ Duy.
Trưởng lão Tri Sự bỗng nói: “Tuyệt đối phải đề phòng Thiên Đạo nơi này”.
Cổ Tự cực kỳ kiêng dè trước Thiên Đạo Ngũ Duy Mộ Niệm Niệm này.
“Hãy tin ta, hôm nay ả ta sẽ không dám xuất hiện”.
Giáo hoàng cười đầy tự tin.
Trưởng lão Tri Sự khẽ nhíu mày khi nhận ra Đạo giới này đang xem thường Thiên Đạo vô cùng.
Bỗng Giáo hoàng nhìn xuống dưới, cười nói: “Đạo giới đang thiếu hụt linh khí nhỉ? Nhưng thế giới này lại rất dư dả”.
Khương Vũ: “Đúng vậy, nhưng trước tiên cứ lấy thư phòng đã”.
Giáo hoàng gật đầu: “Đương nhiên”.
Ông ta nhìn xuống, chậm rãi nâng tay phải lên. Một khắc sau, một luồng khí tức mạnh mẽ quét ngang vũ trụ, bên trong là một bàn tay dài đến nghìn trượng đang lặng lẽ thành hình.
Vũ trụ chấn động!
Nếu bàn tay này rơi xuống, toàn bộ Vu thành bên dưới sẽ hóa thành tro bụi.
Nào ngờ đúng lúc này, một tiếng kiếm minh bỗng réo rắt vang lên. Một khắc sau, kiếm quang bổ thẳng vào bàn tay.
Nó vỡ nát, nhưng bàn tay vẫn còn!
Sau đó, lại thêm hàng loạt tia kiếm quang lao đến.
Uỳnh!
Bàn tay vỡ vụn.
Người đang đứng bên dưới là một cô gái cầm kiếm.
Chính là A Tửu.
Nàng ta uống ực một hớp rượu, sau đó thấy cả đoàn người lúc nhúc bên Giáo hoàng thì lập tức xoay người rời đi.
Đông quá, đánh không lại!
Một chốc sau, A Tửu đã trực tiếp phá cửa phòng Diệp Huyên mà vào, thấy hắn còn đang ngồi xếp bằng.
Khí tức trên người hắn càng ngày càng mạnh, đã sắp đột phá.
A Tửu không khỏi lắc đầu: “Ngươi chọn đúng dịp ghê”.
Sau đó nàng ta rời đi.