Tác giả có lời muốn nói:
Có người lại hoài nghi nhan sắc của tôi. Mọi người có thể thêm vào là tôi siêu đẹp trai, coi chừng đẹp mù mắt mấy bạn luôn.
Diệp Huyên chợt phát hiện, trong số những cái vỏ hắn đang phải cõng trên lưng, phần lớn đều thuộc về Tiên Tri.
Việc này quá bất công!
Đại tỷ nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể giao nộp thư phòng”.
Diệp Huyên im lặng, gọi thư phòng ra, thật tình muốn vứt nó đi quách cho rồi.
Từ trước đến giờ, nó không những chẳng giúp gì được mà còn không ngừng chuốc họa cho hắn.
Thế nhưng Ngũ Duy Kiếp lại sắp đến.
Vứt thứ này đi rồi, biết đối phó làm sao?
Hắn không chỉ không thể bỏ nó, lại còn phải tìm cách mở nó ra.
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên nhìn cây gai kỳ dị trước mặt.
Diệp Liên.
Cho dù là người bí ẩn trú ngụ trong cơ thể Diệp Liên hay cô gái tóc đuôi ngựa kia, bọn họ đều đang nói cho hắn một điều: hắn hiện nay vẫn còn quá yếu.
Trong đó người sau nói khá uyển chuyển, người trước thì thẳng vào mặt.
Họ có nói sai không?
Không.
Nhưng phải thế nào mới gọi là mạnh?
Chẳng lẽ hắn còn chưa đủ nhanh?
Diệp Huyên đứng dậy đi ra ngoài, nhìn về phía chân trời, để suy nghĩ bay theo đám mây phiêu đãng.
Hắn nghĩ đến cô gái áo trắng, đột nhiên nhận ra nàng đã làm rất nhiều việc vì hắn.
Hắn biết nhiều việc trong đó, nhưng những gì không biết lại càng nhiều hơn.
Nàng vẫn luôn ra sức vì hắn, luôn luôn như vậy.
Diệp Huyên không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hiện nay nàng còn có thể thay hắn gánh vác rất nhiều hiểm nguy mà hắn không biết, nhưng liệu có thể cứ tiếp tục thế sao?
Hắn tin vào thực lực của nàng, nhưng như lời cô gái tóc đuôi ngựa đã nói, điều gì không biết mới là đáng sợ nhất.
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải thật nỗ lực.
Hắn hoàn toàn bất lực khi cô gái bí ẩn kia mang Diệp Liên đi, nếu nàng ta lại còn là người của Linh Vực nữa thì phải làm sao?
Hắn không muốn lần nữa trải qua cảm giác bất lực và tuyệt vọng nhất trần đời ấy.
Hắn đã vô cùng, vô cùng nỗ lực rồi đấy chứ.
Nhưng kẻ địch ngày càng mạnh, cũng ngày càng nhiều.