Xoẹt!
Ngón tay của ả ta lập tức bị chém đứt, ả ta vội vàng giơ tay trái lên đỡ!
Vụt!
Tay trái của ả ta không hề báo trước mà bị chém đứt đôi, nhưng lúc này, ả ta đã lùi xa mấy trăm trượng!
Khi dừng lại, tiếp tục có một tia kiếm quang chém về phía ả ta!
Quan Âm híp mắt, hét lên: “Tâm Kiếm!”
Dứt lời, một tia kiếm quang bay ra từ trong người ả ta.
Oanh!
Kiếm quang vừa bay ra, ả ta cũng bay ngược về theo, A La ở phía xa lại giơ kiếm lên cắt qua cổ họng của mình!
Thấy cảnh này, Quan Âm lại híp mắt!
Lúc này, ông lão cầm gậy trúc kia đột nhiên xuất hiện trước mặt ả ta, lão ta gõ nhẹ gậy trúc trong tay về phía trước.
Ầm!
Một tia kiếm quang nổ tung!
Gậy trúc trong tay lão ta cũng bị nứt ra.
A La nhìn về phía ông lão cầm gậy trúc, lão ta nhẹ giọng nói: “Để lão phu tới thỉnh giáo kiếm của các hạ!”
Dứt lời, lão ta lập tức biến mất.
A La cầm kiếm Vĩnh Sinh giơ lên giữa lông mày, một khắc sau, nàng ta chém tới: “Mở!”
Không gian trước mặt nàng ta bị kiếm chém ra, lúc này, một tàn ảnh bay tới, tàn ảnh này đụng thẳng vào kiếm trong tay A La.
Ầm!
Không gian chỗ A La đứng lập tức biến thành hư vô, một vùng không gian cứ thể bị đánh tan!
Sau đó, trong không gian đã trở thành hư vô kia có tiếng đánh nhau không ngừng truyền tới.
Lúc này, Quan Thánh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi còn có ai không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc đáp: “Ta cũng không biết nữa”.
Mọi người: “…”
Quan Thánh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nói thật, ta rất muốn gặp người đứng sau ngươi, vì nghe nói người đứng sau ngươi đều rất lợi hại! Ngươi yên tâm, Linh Vực chúng ta có lá bài tẩy, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ để đối mặt rồi, cho dù cô gái váy trắng sau lưng ngươi có xuất hiện cũng thế”.