Trên đại điện, Diệp Huyên ngồi ghế chủ tọa, nhìn khắp một lượt.
"Báo cho chư vị một tin xấu: toàn bộ cường giả Linh Vực đều đang tiến về đây để tấn công chúng ta. Lấy tốc độ của họ, nhiều nhất là hai ngày sau sẽ có mặt”.
Sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
"Một tin khác càng xấu hơn: thực lực hiện nay của chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của họ”.
Thấy mọi người nhìn sang, hắn nhoẻn cười: “Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.
Bỗng có người lên tiếng: “Có thể đầu hàng không?"
Sắc mặt mọi người có vài phần kỳ quái.
Diệp Huyên cười: “Trừ ta ra, ai cũng có thể hàng”.
Phải, ai cũng có thể, trừ Diệp Huyên hắn ra.
Bởi đối phương không chỉ muốn lấy thư phòng, mà còn cả mạng hắn.
A Mục bỗng nói: “Vu tộc sẽ không hàng!"
A Thiến tiếp lời: “Thiên tộc sẽ không hàng!"
Thái Nhất đứng bên do dự: “Diệp tiểu hữu...”
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, ông ta cười áy náy: “Chúng ta từng nói về việc này, bọn ta...”
Diệp Huyên: “Ta biết, nhóm của Thái Nhất tiền bối có thể rời đi”.
Đối phương gật đầu: “Đa tạ tiểu hữu đã thông cảm. Bảo trọng!"
Sau đó mang các Chính Thần thượng cổ đi.
Nhưng có một người ở lại, chính là người quen cũ của Diệp Huyên, Thần Công.
Diệp Huyên cười hỏi: “Thần Công tiền bối không đi sao?"
Gã trơ mặt đáp: “Không”.
"Vì sao?", Diệp Huyên tò mò.
Thần Công nhàn nhạt: “Ta muốn đồng sinh cộng tử cùng ngươi”.
Người khác: “...”
Diệp Huyên cũng hết hồn, tự hỏi người này điên rồi hay gì?
Nhưng Thần Công chỉ chậm rãi khép mắt lại, không nói gì thêm.
Thái Nhất không tin Diệp Huyên, gã tin!
Lấy thế cục hiện giờ đến xem, bên Diệp Huyên quả thật không có bất kỳ ưu thế nào.
Nhưng gã vĩnh viễn không quên được hai cô gái váy trắng và áo bào trắng.
Cái gì mà bán bộ Độn Nhất, Linh Vực gì gì đó, gã không để tâm, gã chỉ tin vào cô gái váy trắng.
Trong mắt gã, nàng chính là vô địch.
Trước mặt hai nàng, Linh Vực chỉ là một mẩu rác mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tự dưng phát hiện ra hình như độc giả cũng không nghèo lắm...