Diệp Huyên cau mày, chuẩn bị ra tay nhưng Tiểu Đạo đã nhanh hơn. Nghê Tín còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta tát bay đi.
Nàng ta mạnh thật. Diệp Huyên nheo mắt.
Tiểu Đạo nhìn Thần Tướng, nói: “Còn dám làm càn nữa là ta giết”.
Nghê Tín gằn giọng: “Các hạ có biết nơi này là nơi nào không? Đây là lãnh địa của Thần Linh tộc!"
Tiểu Đạo không chút dao động, chẳng thèm để ý ông ta mà nhìn sang nhóc màu trắng. Nhóc nhìn lại trước khi bay đến nhập vào người Diệp Huyên.
Sau đó, Tiểu Linh Nhi cũng biến mất.
Cả hai đã về lại tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên cho tâm trí mình chìm vào trong cơ thể, thấy nhóc màu trắng đi đến trước mặt Chiến Thiên Thú ở tầng ba. Nó lập tức nằm rạp xuống, thân thể khẽ run.
Nó đã hoàn toàn thần phục nhóc màu trắng.
Nhóc khẽ hé miệng, thổi một luồng tử khí vào thân thể nó.
Uỳnh!
Chỉ trong phút chốc, Chiến Thiên Thú run lên, cả người bắt đầu phát triển.
Ngoài tháp Giới Ngục, Thần Tướng Nghê Tín bỗng gầm lên: “Các ngươi đáng chết!"
Ông ta phóng ra một lệnh tiễn màu vàng thẳng vào nơi sâu trong Phần Mộ.
Một chốc sao, từng luồng khí tức hùng mạnh tản ra.
Thấy vậy, A Mục vội nói: “Rất nhiều cường giả Thiên tộc sắp tỉnh lại rồi, chúng ta chạy mau!"
Diệp Huyên gật đầu, nào ngờ lại nghe một giọng nói từ xa truyền tới: “Chạy? Nực cười!"
A Mục dừng bước, nói với hắn: “Không chạy được rồi”.
Diệp Huyên lại nhìn Tiểu Đạo, thấy nàng ta chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn vào nơi sâu trong phần mộ: “Cần gì phải chạy? Chỉ là một Thiên Thần tộc mà thôi”.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy nàng ta có phần lạ lẫm.
Diệp Huyên nhẹ nhàng huých A Mục một cái: “Cô có biết nàng ta không?"
Thận phận của Tiểu Đạo quá thần bí, làm hắn tò mò mãi không thôi.
A Mục nhìn nàng ta rồi lắc đầu: “Ta chỉ biết nàng ta đã sống rất lâu rồi, nhưng không biết nàng ta là ai”.
Diệp Huyên gật gù rồi nhìn sang Tiểu Đạo. Có thể thấy, nàng ta đã