Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, đừng nói cô muốn ngăn cản ta nhé?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không ngăn cản bọn họ đến tìm ngươi, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản ngươi đi tìm bọn họ”.
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng vung tay, một Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô nghĩ sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Đạo lại nói: “Có thời gian đến hiệu cầm đồ chơi!”
Nói xong, nàng cũng biến mất.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Trương Văn Tú: “Ở nơi này đợi ta về!”
Trương Văn Tú hỏi: “Ngươi sẽ quay lại sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên!”
Dứt lời, hắn và lão Cổ đi vào trong Truyền Tống Trận, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất.
Lúc này, phu tử xuất hiện bên cạnh Trương Văn Tú, nàng ta nhìn về hướng Diệp Huyên và lão Cổ biến mất, nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ không chịu để yên”.
Trương Văn Tú gật đầu, trong mắt nàng ta lộ vẻ lo lắng.
…
Trong hiệu cầm đồ ở ngục tối Vô Biên.
Tiểu Đạo ngồi sau quầy, nàng đang lật xem một quyển sách cổ, đọc một hồi, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng rồi”.
Dứt lời, nàng đóng sách cổ lại.
Lúc này, một cô gái xuất hiện trong hiệu cầm đồ.
Cô gái một chân!
Tiểu Đạo nhìn về phía cô gái một chân: “Sao cô lại đến đây?”
Cô gái một chân nói: “Kiếm Tông?”
Tiểu Đạo cười hỏi: “Cô muốn tìm hiểu về Kiếm Tông này à?”
Cô gái một chân im lặng.
Tiểu Đạo cười khẽ, sau đó đưa quyển sách cổ trong tay cho cô gái một chân, cô gái một chân xem một lát, sau đó nhíu chặt mày.
Tiểu Đạo lấy lại quyển sách cổ, sau đó hỏi: “Bất ngờ không?”
Cô gái một chân im lặng.
Tiểu Đạo đột nhiên hỏi: “Nói mới nhớ, cô ở đây lâu như vậy mà không chán sao?”
Cô gái một chân hờ hững đáp: “Không phải cô cũng thế sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Đúng là hơi chán thật!”
Cô gái một