Lúc này, thân ảnh của Diệp Huyên đột nhiên ngưng tụ thành thực thể.
Diệp Huyên từ từ mở mắt ra, hắn lướt nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cô gái thần bí đứng dậy bước đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cười nói: “Đã hiểu ra chưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu rồi!”
Cô gái thần bí hỏi: “Tĩnh là gì?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Huyên nói: “Lòng người có thể “tĩnh”, dù vạn biến rối ren cũng vẫn yên định vô sự, tâm tĩnh, thì thế giới cố định, tĩnh trong tâm, không ở cảnh”.
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Cô gái thần bí: “Sở dĩ ta buồn bực là bởi vì ta nghĩ nhiều, nghĩ phức tạp, vạn vật vạn sự, tận lực mà làm”.
Cô gái thần bí lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa thực sự hiểu rõ, có điều, có thể nghĩ ra như vậy, cũng coi như là được rồi!”
Nói đoạn, nàng ta khẽ vỗ nhẹ lên vai của Diệp Huyên: “Từ từ cố gắng vậy!”
Diệp Huyên do dự một chút rồi nói: “Vẫn mong Tuyết tỷ hạ cố chỉ giáo!”
Cô gái thần bí lắc đầu: “Thứ này, ngươi chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, người khác nói cho ngươi biết, chẳng có ý nghĩa gì, ngươi cũng sẽ không thật sự hiểu, bằng không, tuyệt đỉnh kiếm tu trên đời này sẽ không ít như vậy!”
Diệp Huyên cười nói: “Quả thực!”
Nói đoạn, hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cô gái thần bí nói: “Muốn nói gì sao?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tuyết tỷ, cảnh giới của ta quá thấp, muốn thăng cấp cảnh giới, thì phải có kiếm tốt. Ta…”
Cô gái thần bí nói: “Ngươi cần kiếm?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái thần bí suy nghĩ một chút, sau đó nàng ta lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Huyên: “Tặng ngươi!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó hắn đưa mắt lướt nhìn chiếc nhẫn một lượt, rất nhanh, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Trong chiếc nhẫn có mười hai thanh kiếm, mười hai thanh kiếm đều là kiếm tốt có một không hai!
Hắn có chút không nỡ nuốt!
Cô gái thần bí đột nhiên hỏi: “Đủ không?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Cái này, vẫn còn sao?”
Cô gái thần bí cười nói: “Hết rồi!”
Diệp Huyên cạn lời, hết rồi thì nàng ta còn hỏi ta đủ không với đủ chưa làm cái gì chứ!
Cô gái thần bí nói: “Nhân lúc hiện giờ ta vẫn còn thời gian, ngươi đột phá đi! Ta có thể hộ pháp cho ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó trực tiếp lấy ra một thanh kiếm đâm vào phần bụng của chính mình.
Phập!
Một luồng