Diệp Huyên khẽ cười: “Đừng sợ, ta bảo kê cho ông”.
“Ha ha!”
Vô Biên Chủ bật cười lớn.
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn Nguyên Võ Đế: “Chỉ có một mình ông thôi à?”
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chính là người mạnh nhất vũ trụ này?”
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Đương nhiên”.
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ta đã giết cả chục nghìn kiếm tu rồi”.
Diệp Huyên cười ha hả: “Có lẽ ông không giết được ta đâu”.
Nguyên Võ Đế bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”
Diệp Huyên gật đầu cười: “Chân Thần của các ông tới cũng chẳng giết được ta đâu, bởi ta có thuật triệu hồi”.
Nguyên Võ Đế nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta cũng đã giết không ít triệu hồi sư rồi”.
Diệp Huyên cười, nhìn Nguyên Võ Đế: “Nếu chỉ có một mình ông thì có lẽ không huỷ diệt được vũ trụ Quan Huyên của chúng ta đâu”.
Nguyên Võ Đế khẽ gật đầu: “Yên tâm, không phải một người. Nhưng ta muốn thử một người trước”.
Diệp Huyên bất chợt tiến lên một bước: “Vậy thì thử đi”.
Dứt lời, hắn xoè tay, trong nháy mắt một thanh kiếm phóng lên trời.
Không phải kiếm Thanh Huyên mà là kiếm Nhân Gian!
Trên bầu trời, kiếm Nhân Gian bay xuống.
Nguyên Võ Đế tung ra một quyền.
Ù!
Trên nắm đấm xuất hiện một luồng khí thế đáng sợ.
Bùm!
Quyền này ép kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên ngừng lại, nhưng lúc này Diệp Huyên lại chợt biến mất tại chỗ.
Nguyên Võ Đế hơi nheo mắt, thu tay phải về, một giây sau ông ta lại đánh ra một quyền nữa.
Choang!