Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12204: Có nên xem không nhỉ?




Ông lão khẽ cau mày: “Ngươi tới một mình thì xem cái quái gì!”



Người đàn ông cười nhẹ: “Xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên”.



Ông lão hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nét mặt ông ta thay đổi, sau đó chuẩn bị hành lễ.



Đương nhiên ông ta biết Diệp Huyên, năm xưa hắn đã từng tới đây cùng một cô gái váy trắng.





Diệp Huyên cười: “Không cần làm thế!”



Ông lão cười khổ: “Kiếm chủ, sao cậu lại tới đây?”



Diệp Huyên cười nhẹ: “Tới xem thế nào”.





Nói rồi hắn quay đầu nhìn một cây cổ thụ, ánh mắt rơi vào hai con hạc giấy nhỏ, một con là của hắn, một con là của Thanh Nhi váy trắng.



Thanh Nhi váy trắng đã ước điều gì?



Diệp Huyên hơi tò mò.



Có nên xem không nhỉ?



Trong đầu Diệp Huyên chợt hiện lên một ý nghĩ, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu cười.



Thôi vậy!



Giữ lại đó đi!



Diệp Huyên xoè tay ra, một con hạc nhỏ bay tới, hắn cầm một tờ giấy, trầm ngâm giây lát rồi bắt đầu viết.



Ở bên cạnh, ông lão hơi tò mò nhưng lại không dám nhìn.



Một lúc sau Diệp Huyên bỏ tờ giấy vào con hạc nhỏ, hắn xoè tay, con hạc chầm chậm bay đến chỗ con hạc mà hắn và Thanh Nhi váy trắng để lại.



Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại, ba luồng kiếm quang bay vào trong ba con hạc giấy.



Ngoài hắn ra không ai có thể nhìn thấy ba con hạc giấy này nữa.



Diệp Huyên nhìn chúng rồi cười, sau đó nhìn ông lão: “Ta đi đây”.



Ông lão hơi cúi đầu, sau đó bảo: “Kiếm chủ, vừa nãy cậu nói muốn xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên à?”



Diệp Huyên khẽ cười: “Tiết lộ thiên cơ tổn hại tính mạng, sau này ông bớt làm chuyện này lại đi!”



Nói xong hắn phất tay áo.



Vèo!



Đám sương mù màu đen trên đỉnh đầu ông lão xem bói lập tức bị cuốn đi.



Ông lão xem bói quỳ xuống, run rẩy thưa: “Đa tạ Kiếm chủ!”



Đời này tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông ta đã vô cùng xui xẻo, có thể nói là nếu tiếp tục thì ông ta nhiều nhất cũng không sống được trăm năm.





Nhưng vừa rồi Diệp Huyên đã quét sạch vận xui của ông ta đi.







Diệp Huyên cười: “Có thể gặp lại lần nữa tức là duyên phận, mà chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nữa đâu. Bảo trọng nhé ông lão xem bói!”







Nói xong, hắn quay người biến mất.