Tần Quan nguýt hắn: “Thôi được rồi, ta cầm thì ta lo”.
Diệp Huyên cười ha hả.
Lại nghe nàng ta nói: “Còn nữa, chúng ta cũng phải có phương pháp ứng phó”.
Diệp Huyên: “Nghĩa là sao?”
Tần Quan hạ giọng: “Nếu không có gì bất ngờ thì hành động của chúng ta sẽ khiến văn minh võ đại của vũ trụ Quan Huyên phát triển lên rất nhiều. Nói cách khác, trong tương lai, chúng ta có thể sẽ bước vào thời kỳ phát triển siêu tốc. Nhưng nếu số cường giả càng tăng lên thì vũ trụ sẽ không chịu nổi nữa, khi ấy giữa chúng ta và Vũ Trụ Chi Linh lại sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết, mà vũ trụ cũng...”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu ý Tần Quan.
Vũ trụ sẽ đi đến ngày cạn kiệt.
Tần Quan lắc đầu: “Đây là vấn đề không có lời giải đáp. Nhưng cũng đành chịu, bởi mỗi người có lập trường riêng mà”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vũ trụ quá mênh mông, nếu người của vũ trụ Quan Huyên không tu luyện thì chờ đợi họ chỉ có diệt vong, mà họ sẽ không có sức chống cự nào”.
Tần Quan tán thành: “Đúng”.
Rồi nở nụ cười: “Nhưng mà bây giờ nghĩ tới mấy thứ đó thì hơi xa rồi, đi đến đâu xem đến đó vậy”.
Tần Quan gật đầu, vừa định mở miệng thì cau mày lại, cùng Tần Quan biến mất.
Bên ngoài, Vũ Trụ Chi Linh đang đứng đợi hắn.
Diệp Huyên thấy nó thì ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Đương nhiên là có việc”.
Diệp Huyên: “Việc gì?”
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Có một buổi họp này, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Hội họp ư?
Diệp Huyên hoài nghi: “Họp gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Chư Thần Hội, với sự góp mặt của các Vũ Trụ Chi Linh”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nhưng ta đâu phải Vũ Trụ Chi Linh”.
Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn mở mang tầm mắt?”
Diệp Huyên: “Vậy đi họp thì sẽ có thể rời khỏi thế giới này sao?”
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Không, đó là Chư Thần Vực do chúng ta cùng nhau tạo ra, tất cả cùng tụ tập lại để ra v- à, thảo luận”.
Diệp Huyên nhìn nó: “Thế ngươi kêu ta theo làm gì?”
Nó không đáp lời.
Diệp Huyên cau mày: “Ngươi muốn gạt ta đúng không?”