Tần Quan liếc Diệp Huyên một cái, lại lừa con nít à!
Nghe thấy lời Diệp Huyên nói, Kính Tiểu Tiểu gật đầu: “Thật ra ta cũng cảm thấy như vậy! Dù sao ta cũng đang đi lăn lộn giang hồ với tỷ tỷ váy trắng, ta cảm thấy mình ngông chút cũng không phải chuyện to tát gì!”
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi đi với Thanh Nhi, nàng ấy biết không?”
Kính Tiểu Tiểu trừng mắt: “Mình ta bằng lòng đi theo, không được à?”
Diệp Huyên và Tần Quan đều im lặng.
Ngươi ngon đó!
Hóa ra là ngươi tự mình đi theo thôi...
Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Ta cảm thấy được, nhưng ngươi vẫn nên theo ta đi! Thật đó, nếu không, ta nghĩ hôm nào đó ngươi cũng sẽ bị tẩn cho một trận mất!”
Kính Tiểu Tiểu: “Được!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đồng ý nhanh nhỉ!”
Kính Tiểu Tiểu nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ váy trắng rất quan tâm ngươi, ta theo ngươi, nàng sẽ để ý tới ta!”
Diệp Huyên cười, hắn nhẹ nhàng sờ đầu tiểu tinh linh, hắn thấy nhóc con này khá ổn.
Trước đây, nhóc con này chắc không có cảm giác an toàn.
Nhưng sau khi theo Thanh Nhi, chắc nhóc này đã tìm được cảm giác an toàn, thế nên nhóc con mới sùng bái Thanh Nhi như thế.
Tần Quan cười nói: “Đi thôi, ta cũng muốn tìm hiểu chỗ này một chút!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn cũng khá tò mò về nơi này.
Hai người dẫn theo tiểu tinh linh tiếp tục đi tới.
Diệp Huyên nhìn chung quanh, toàn bộ đều là đất màu đỏ máu, dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng nơi này vẫn còn mùi máu tươi rất nồng.
Vũ trụ tái tạo!
Diệp Huyên nhíu mày.
Hắn chưa từng thấy cảnh tượng này nhưng nhìn Táng thổ trước mắt, hắn có thể tưởng tượng ra được quá trình tái tạo vũ trụ tàn nhẫn cỡ nào.
Nếu bây giờ tái tạo lại vũ trụ, toàn bộ sinh linh của vũ trụ Quan Huyên đều sẽ bị xóa sổ.
Lúc này, Tần Quan bỗng thì thầm: “Tất cả sinh linh ở vũ trụ này đều nên cảm ơn Thiên Mệnh cô nương”.
Bên cạnh, tiểu tinh linh đột nhiên nói: “Không!”
Tần Quan nhìn nàng ta, tiểu tinh linh lại nhìn Diệp Huyên: “Nên cảm ơn Diệp Huyên ca ca mới đúng, tỷ tỷ váy trắng vì hắn mới ngăn cản linh của vũ trụ này. Theo sự hiểu biết của ta về tỷ ấy, tỷ ấy không quan tâm chuyện này đâu”.