Rốt cuộc đây là thời không gì?
Đúng lúc này, Tiểu Bút đột nhiên nói: “Có lẽ đây là thời không phản chiếu trong truyền thuyết”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Thời không phản chiếu?”
Tiểu Bút đáp: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ngươi giải thích rõ hơn đi”.
Tiểu Bút trầm giọng đáp: “Ta cũng chỉ nghe nói về thời không này khi đi theo chủ nhân, đây là một thời không đặc biệt trong truyền thuyết, loại thời không này có thể sao chép và phản chiếu”.
Diệp Huyên khẽ nheo mắt: “Cũng có nghĩa là, ta bỏ một đồng linh nguyên vào đó, có thể biến thành hai đồng?”
Tiểu Bút đáp: “Sao ngươi không thử xem?”
Diệp Huyên xòe bàn tay ra, một đồng linh nguyên được đưa vào thời không, nhưng không có động tĩnh gì.
Diệp Huyên nhíu chặt hàng lông mày, hắn cảm nhận thêm lần nữa và nhanh chóng sững người.
Mẹ kiếp!
Đồng linh nguyên kia bị nuốt mất rồi!
Mặt mũi Diệp Huyên sa sầm.
Tiểu Bút nói: “Thời không phản chiếu này chắc cũng cần năng lượng đó. Vả lại, cho dù có thể phản chiếu và sao chép, nhưng chắc cũng có yêu cầu nhất định”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Đây là thời không mà Thanh Nhi để lại cho ta, muội ấy để lại cho ta, chắc chắn có hàm ý nào đó”.
Tiểu Bút đáp: “Thời không này có “linh”, ngươi lôi đầu nó ra đi”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn cảm nhận thời không phản chiếu này một lần nữa, chốc lát sau, hắn cảm nhận được một hơi thở thần bí.
Diệp Huyên đột nhiên bật cười: “Ra đây gặp mặt tí nhé?”
Hơi thở thần bí kia không phản hồi.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi mà không ra, ta sẽ mách Thanh Nhi, nói rằng ngươi muốn tạo phản”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Bút: “…”
Đúng lúc này, bốn bề xung quanh thời không khẽ rung lên, ngay sau đó, một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Ánh sáng trắng dần tản đi, một tinh linh chỉ to bằng lòng bàn tay hiện ra trước mắt Diệp Huyên. Nàng ta quắc mắt nhìn Diệp Huyên, trông có vẻ rất giận dữ.
Diệp Huyên bật cười: “Nên xưng hô thế nào đây?”
Tinh linh “hừ” một tiếng: “Không nói cho ngươi biết!”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Lát nữa ta sẽ đi cáo trạng”.
“Này!”
Tiểu tinh linh giận dữ chỉ vào Diệp Huyên: “Tại sao ngươi có thể như thế chứ? Ta đâu có muốn tạo phản, ngươi… ngươi bắt nạt ta!”
Nói xong, nàng ta bắt đầu chảy nước mắt.
Diệp Huyên nghẹn lời.