Ả ta chỉ vung kiếm đâm vào trán Diệp Huyên.
Hắn không tránh không né.
Một khắc sau đã hoàn toàn hấp thu lấy kiếm của ả. Đồng thời, một thanh kiếm Nhân Gian đâm ngược vào giữa trán ả.
Phập!
Nữ kiếm tu áo trắng cứng đờ tại chỗ.
"Không!"
Thần Linh áo đỏ thét lên với đôi mắt đỏ ngầu.
Diệp Huyên lạnh lùng liếc sang: “Nói cái đếch gì mà lắm thế?"
Gã căm tức trừng hắn: “Ngươi...”
Diệp Huyên vung kiếm.
Xoẹt!
Thủ cấp gã bị chém văng đi.
Linh hồn thì bị kiếm Thanh Huyên hấp thu trong nháy mắt.
Diệp Huyên gọi kiếm trở về, cảm nhận khí tức của nó lại tăng lên rất nhiều.
Hắn khấp khởi mừng thầm, nghĩ nếu tiếp tục để kiếm hấp thu linh hồn Thần Linh thì biết đâu có thể đột phá lần nữa!
Bỗng hắn nghe nữ kiếm tu áo trắng hoang mang hỏi: “Vì sao?"
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn lên, đối diện với ả ta: “Vì sao kiếm của ta không làm gì được ngươi?"
Diệp Huyên tỉnh rụi: “Ta từ bé đã tu luyện Vô Địch Kiếm Thể, có thể miễn nhiễm với mọi loại kiếm rồi”.
Ả ta gầm lên: “Sao có thể thế được?!"
Diệp Huyên: “Ta cũng thấy vô lý lắm, nhưng biết sao được, ta vô lý như vậy đấy”.
Nữ kiếm tu cứng đờ.
Diệp Huyên vung tay, để kiếm Thanh Huyên chui tọt vào đầu nàng ta.
Uỳnh!
Nó lại điên cuồng hấp thụ linh hồn.
Diệp Huyên xoay người rời đi.
Đúng lúc này, bỗng có một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ùa tới từ sâu trong lòng vũ trụ.
Ầm!
Nó khiến tinh hà sôi lên sùng sục.
Diệp Huyên dừng bước.
Đại lão chân chính xuất hiện rồi!
Diệp Huyên nhìn về chân trời, thấy một vòng xoáy khổng lồ đang thành hình ở đó.
Đôi mắt nheo lại, hắn vung kiếm ra.
U u u!