Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên và Vô Biên Chủ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ kinh hãi.
Thực lực của hơn chục người gian thương đưa tới thật đáng sợ, ai cũng là cường giả cấp Thần Vương là thấp nhất.
Vô Biên Chủ trầm giọng bảo: “Thế giới Hư Chân này đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
Diệp Huyên gật đầu.
Bây giờ xem ra Tội Vương chỉ là một nhân vật nhỏ ở thế giới này.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên cau chặt lông mày.
Lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận, Tội Vương đã hoàn toàn bị áp chế và đánh tàn bạo, thậm chí không có sức đánh trả!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ bị đánh chết!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói chợt vang lên ở cuối tinh không: “Được rồi!”
Được rồi!
Vừa dứt lời, gian thương chợt nheo mắt, im lặng một lúc rồi phất tay, những người y đưa tới lập tức dừng lại.
Mà lúc này Tội Vương không chỉ bị đánh hỏng cơ thể mà đến linh hồn cũng chẳng còn.
Lúc này, gian thương bỗng nhìn Diệp Huyên, nháy mắt với hắn.
Diệp Huyên lập tức hiểu ý rồi xông ra. Phía xa, Tội Vương bỗng biến sắc, gã vừa định lui đi thì kiếm của Diệp Huyên đã đâm xuyên qua đầu mày của gã.
Bùm!
Linh hồn Tội Vương run rẩy kịch liệt, trong mắt mọi người, kiếm Thanh Huyên cấp tốc hấp thu linh hồn của Tội Vương.
Nhưng lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ chợt ập tới từ nơi sâu trong tinh hà.
Diệp Huyên nheo mắt: “Vô Biên, đối phó một lúc đi”.
Khóe miệng Vô Biên khẽ giật, nhưng rồi ông ta vẫn lao ra, đánh một quyền vào nơi sâu trong tinh không.
Bùm!
Theo tiếng nổ lớn vang lên, Vô Biên Chủ bị một sức mạnh cường đại đánh bay ra cả mấy chục vạn trượng.
Giây sau đó, một luồng ánh sáng đen vọt vào cơ thể Tội Vương.
Vèo!
Trong nháy mắt, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Tội Vương bị đánh bay ra ngoài, một luồng sức mạnh thần bí kéo Tội Vương vào sâu trong tinh hà.
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn về nơi sâu trong tinh hà, Tội Vương kia đã biến mất.
Mà đám thần linh kia cũng rút đi như thuỷ triều, hoá thành từng luồng sáng trắng biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Diệp Huyên nheo mắt định đuổi theo, gian thương ở bên cạnh bỗng nói: “Đừng đuổi theo nữa, bọn chúng đã không còn ở thế giới này nữa rồi, ngươi không đuổi theo được đâu”.
Diệp Huyên nhìn gian thương rồi hỏi: “Ta có thể tới Chân Thế Giới của các ngươi không?”
Gian thương lắc đầu: “Không thể”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”
Gian thương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào, tóm lại là ngươi không tới được thế giới của chúng ta đâu”.
Diệp Huyên híp mắt: “Nói cách khác các ngươi có thể tới đây bất cứ lúc nào, nhưng chúng ta thì không lên được chỗ của các ngươi?”
Gian thương gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên im lặng.
Y nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt phức tạp: “Ngươi khá xảo quyệt nhưng làm người cũng không tệ. Dù thế nào, lúc trước ngươi cứu ta một lần, bây giờ hai chúng ta đã hết nợ”.