Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12008: “Sao có thể nói mà không làm được?”




An Lan Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.



Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ à?”



An Lan Tú lắc đầu: “Sợ cái gì? Chỉ là cái chết thôi mà”.



Diệp Huyên phá lên cười.





Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang cười lớn, trong lòng thấy hơi bất an.



Người này từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, nhất là sau khi biết gã điều động người tới, vẫn bình tĩnh như vậy.



Rất không bình thường!





Có phải hắn đang gọi người không?



Tội Vương nhíu mày, chắc hắn sẽ không vô liêm sỉ đến thế đâu.



Đúng lúc này, Chiến Thiên Thần Vương phía xa đột nhiên liên tục lùi lại phía sau, lần này y lùi lại mười mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, một luồng ánh sáng trắng chém tới trước mặt y.



Bùm!



Một tiếng vang thật lớn vang lên, Chiến Thiên Thần Vương bị chém lui mấy vạn trượng, mà lần này khi y dừng lại, tay phải khô quắt đã bị chém đứt.



Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười lớn: “Diệp thiếu, kiếm này của ngươi được đó nha! Ha ha…”



Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi bảo: “Dùng kiếm này nhiều quá sẽ đánh mất chính mình”.



Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đừng bảo thủ, làm người là phải uyển chuyển… Nếu ngươi không muốn dựa vào ngoại vật thì có thể đưa cho ta, ta không sợ! Ha ha ha…”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, một khắc sau nó thoát khỏi tay Vô Biên, bay tới trước mặt Diệp Huyên.



Thấy vậy, nét mặt Vô Biên Chủ cứng đờ.



Thanh kiếm này cũng nóng tính đấy chứ!



Diệp Huyên cầm kiếm Thanh Huyên, bật cười ha hả.



Lúc này, hơn mười hơi thở cường đại bất chợt xuất hiện, Diệp Huyên nhìn về phương xa, có hơn mười người xuất hiện ở phía Tội Vương, mà hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.



Người đàn ông mặc áo choàng đỏ và kiếm tu cô gái áo trắng, cô gái này lại sống lại rồi.



Ngoài ra còn có mấy chục Thần Linh hai con ngươi.



Không chỉ vậy, hiện tại số lượng của đám Thần Linh đã tăng lên hàng trăm nghìn.



Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi bảo: “Hay là chuyện đánh thần tạm gác lại đi?”



Diệp Huyên lắc đầu cười: “Sao có thể nói mà không làm được?”



Vô Biên Chủ trầm giọng: “Không dễ đối phó”.



Diệp Huyên nhìn Tội Vương, cười đáp: “Thử xem”.