Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11956: “Rất lợi hại, rất lợi hại!”




Ánh mắt của Diệp Huyên lướt tới người đàn ông, đồng tử của hắn ta có màu đỏ như máu.



Thần linh Đồng tử đỏ!



Trông thấy thân phận của đối phương, ánh mắt Diệp Huyên lập tức lạnh lẽo như băng, ngón cái của hắn khẽ búng một cái.



Phụt!



Kiếm Thanh Huyên xé gió lao đi.





Ở đằng xa, dường như thần linh Đồng tử đỏ cảm nhận được điều gì đó nên đột ngột quay người vung nắm đấm.



Đùng uỳnh!



Một tiếng nổ lớn vang lên, thần linh Đồng tử đỏ lập tức văng ra ngoài, trước khi bay ra đã phun rất nhiều máu tươi. Không chỉ có vậy, thân xác của hắn ta bắt đầu nứt toác ra như ruộng cạn.





Mà ngay khi hắn ta dừng lại, kiếm Thanh Huyên thẳng thừng đâm xuyên qua linh hồn của hắn ta.



Đùng!



Vị thần linh Đồng tử đỏ kia bị ghim tại chỗ.



Thần linh Đồng tử đỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, sững sờ nói: “Là ngươi!”



Diệp Huyên liếc mắt nhìn thần linh Đồng tử đỏ: “Ngươi biết ta?”



Thần linh Đồng tử đỏ trầm giọng đáp: “Ngươi là người mà Tội Vương truy nã!”



Tội Vương!



Diệp Huyên thoáng nhíu mày: “Tội Vương mà ngươi nói là ai?”



Thần linh Đồng tử đỏ nhìn Diệp Huyên chăm chú rồi cười khẩy.



Diệp Huyên khẽ phất tay.



Đùng!



Kiếm Thanh Huyên nhanh chóng hấp thu linh hồn của hắn ta.



Diệp Huyên xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay tới tay hắn, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đột nhiên rung lên bần bật, tỏa ra một thứ khí tức kinh khủng.



Uỳnh!



Thời không ở nơi đó lập tức sôi lên ùng ùng, rồi từ từ tan ra.



Diệp Huyên không khỏi giật mình.



Kiếm Thanh Huyên sắp thoát biến rồi sao!



Quả nhiên, trước ánh mắt chăm chú của Diệp Huyên, kiếm Thanh Huyên đột ngột rung bần bật thêm lần nữa, sau đó mũi kiếm xuất hiện một luồng hào quang kỳ dị.



Diệp Huyên nhìn luồng hào quang mà ngạc nhiên, đây là thứ gì vậy?



Đúng lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên tỏ ra phấn khích: “Tiểu chủ, ta sắp thăng cấp rồi!”



Diệp Huyên bật cười: “Nói thử xem!”



Tiểu Hồn phấn khởi: “Ta cũng không biết, tóm lại, ta chỉ biết ta sẽ trở nên rất lợi hại, rất lợi hại!”



Diệp Huyên chớp mắt: “Lợi hại đến mức nào?”



Tiểu Hồn cười: “Rất lợi hại, rất lợi hại!”