Lúc này đây, hắn cảm nhận được một sự áp lực trước đây chưa từng có.
Diệp Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Ca, cố lên nhé!"
Nói xong, nàng định rời đi.
Nhưng Diệp Huyên đột nhiên kéo tay nàng lại.
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ nói: "Các muội... Đều sẽ không có chuyện gì cả, đúng không?"
Giọng nói của hắn rơi run.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng nở nụ cười: "Tất nhiên rồi!"
Diệp Huyên nắm chặt lấy tay Diệp Thanh Thanh: "Thanh Nhi váy trắng... sẽ bảo vệ các muội mà đúng không?"
Diệp Thanh Thanh im lặng.
Diệp Huyên nói: "Ta sẽ nói với muội ấy!"
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Ca, cả đời này nàng ấy chỉ thích một người, đó là huynh. Trừ huynh ra, nàng chẳng có hứng thú với bất kỳ ai cả, cho dù tất cả sinh linh của vũ trụ này đều tiệt diệt, nàng cũng sẽ không bao giờ động lấy lòng trắc ẩn. Tình cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều chỉ dành cho một mình huynh thôi... Mà ta, cũng vậy!"
Nói rồi, nàng dừng lại một chút mới tiếp tục: "Huynh phải nỗ lực hơn nữa, bởi vì con đường phía trước còn khó đi hơn cả những gì chúng ta dự liệu".
Nói xong, nàng chợt hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi cuối chân trời.
Diệp Huyên đứng tại chỗ không nói gì.
Mọi người ở đây đều nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt phức tạp.
Kháo Sơn Vương!
Lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao người này được gọi là Kháo Sơn Vương!
Phía xa, Diệp Huyên đột nhiên nhìn mọi người ở xung quanh: "Các người có muốn trở nên mạnh mẽ không?"
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên với vẻ nghi hoặc.