Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11692: Đã có người vượt qua được rồi!




Cái bóng im lặng hồi lâu mới nói: “Chuyến đi này... Nhân quả vận mệnh của ngươi sẽ bắt đầu lại từ đầu, không có nó bảo vệ, ngươi sẽ...”



Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thành vấn đề”.



Cái bóng thở dài: “Vậy thì tùy ngươi. Chúc thuận buồm xuôi gió!"



Nói rồi thì lách mình nhường đường.



Vô Biên Chủ đang định bước vào cửa thì như nảy ra ý gì mà quay lại, nhìn xuống Diệp Huyên: “Kháo Sơn Vương, lần này từ biệt, không biết còn cơ hội gặp lại hay không”.







Diệp Huyên nói sau một hồi im lặng: “Trước sau gì cũng đi rồi thì để đồ lại cho ta được không? Ta thấy ông qua đó thì mấy thứ ấy cũng chẳng giúp được gì đâu!"



Mọi người: “...”



Vô Biên Chủ nhìn hắn một hồi: “Ta đợi ngươi ở thế giới Hư Chân”.





Rồi xoay người đi về phía cửa.



Chợt nghe Diệp Huyên gọi lại: “Khoan đã!"



Ông ta nhìn xuống, nghe hắn cười nói: “Quen biết lâu vậy mà hai ta hình như chưa đánh một trận đúng nghĩa thì phải?"



Vô Biên Chủ: “Ngươi muốn đánh ngay lúc này à?"



Mọi tầm mắt đổ dồn vào Diệp Huyên.



Hắn nói: “Ý là nhờ ông sang đó hỏi thăm sức khỏe mấy muội muội của ta!"



Vô Biên Chủ nhìn xoáy vào hắn: “Ngươi cút xa ra cho ta!"



Nói rồi lập tức bước vào cửa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.



Diệp Huyên nhìn theo, không hiểu sao chợt cảm thấy chút thê lương.



Hắn sẽ không bao giờ gặp lại cái tên Vô Biên Chủ đó ở vũ trụ này nữa rồi!



Bỗng nhiên, cái bóng ở chân trời nhìn xuống: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"



Diệp Huyên cứng đờ.



Cái đệt!

Mấy lời này của cái bóng khiến sắc mặt Diệp Huyên trở nên xấu xí vô cùng.



Má!



Danh tiếng ông đây lan xa vậy hả?



Mà tên dở người này cũng biết?



Những người khác đồng loạt quay sang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.



Thấy hắn quay phắt sang mình, Lý Thiên cuống quít bào chữa: “Diệp thiếu! Chuyện này không liên quan đến ta! Ta đã đi qua cánh cửa thời không này bao giờ đâu!"



Diệp Huyên im luôn.



Không phải ông thì rốt cuộc là tên nào rêu rao tên tuổi thằng này?



Cái bóng đứng trước cánh cửa lại nói: “Rất mong chờ ngày ngươi đến thử sức”.



Diệp Huyên hỏi lại: “Ngươi là ai?"



Cái bóng: “Đoán xem?"



Đoán con mẹ mi! Diệp Huyên trơ mặt nghĩ.



Cái bóng lại nói: “Ta chờ ngươi đấy nhé!"







Rồi xoay người bước vào. Không lâu sau, cánh cửa và Sinh Tử Lộ đồng thời biến mất.







Đất trời trở về như cũ.







Những người còn lại có chút cảm khái trong lòng.







Đã có người vượt qua được rồi!